Sau ngày hôm đó, tôi tránh mặt Gia Minh. Chẳng hiểu sao nhìn cái mặt lạnh tanh u ám đó lại cứ thấy bực.
Nhưng lạ một điều, cậu ta cứ lảng vảng ở nhà tôi. Trước mặt người lớn thì lễ phép, ngoan ngoãn như học sinh giỏi. Còn gặp bạn cùng lứa tuổi thì khác hoàn toàn nói chuyện cộc lốc, mắt nhìn thẳng, lời nói như dao phóng thẳng vào mặt người ta, không cần vòng vo khách sáo.
Sáng hôm đó, tôi vừa lò dò xuống cầu thang thì nghe giọng cậu ta:
“Bây giờ mới ngủ dậy?”
Tôi lườm cậu, chẳng buồn trả lời.
Gia Minh tiếp tục, giọng vẫn đều đều:
“Thức khuya, dậy muộn không tốt cho sức khỏe.”
Tôi nghiến răng, cố nén giận:
“Lo cho mình trước đi.”
Cậu ta nghiêng đầu, hỏi tỉnh bơ:
“Vẫn giận?”
“Giận? Ai giận? Giận cái gì?” Tôi giật mình phản ứng như bị chạm dây.
Gia Minh nhếch môi. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta có biểu cảm kiểu đó không phải cười, mà là nửa cười nửa trêu. Gương mặt lạnh như đá bỗng dưng có chút gì đó... sống động đến lạ.
Tôi bối rối. Rồi quay đi.
“...Tâm Anh.”
Tôi quay phắt lại, trừng mắt:
“Gì mà không biết gọi ‘chị’ một tiếng hả? Từ nãy đến giờ ăn nói chống không đấy nhé!”
Gia Minh không đổi sắc mặt, chỉ nghiêng đầu hỏi lại:
“Chị hơn tôi mấy tuổi?”
Tôi tức thì đỏ mặt, giọng gắt lên:
“Hơn đủ để em phải lễ phép!”
Cậu ta không nói gì, chỉ chậm rãi tiến lại gần. Từng bước, từng bước một, mắt vẫn dán chặt vào tôi. Cái ánh nhìn ấy... vừa lạnh lẽo vừa lặng lẽ, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Tôi bất giác lùi lại một bước, lưng gần như chạm vào thành ghế sau lưng.
“Muốn... muốn gì hả?” Tôi lắp bắp, tay nắm chặt gấu áo, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng lại run lên rõ rệt.
Gia Minh dừng lại cách tôi chưa đến một gang tay. Cậu ta cúi nhẹ đầu, giọng trầm thấp, chậm rãi:
“Không muốn gì cả. Chỉ tò mò... sao chị lại run như thế.”
Tôi nghẹn họng. Không phải vì sợ. Mà vì cậu ta nói đúng.
Tôi đang run.
Chẳng biết vì tức giận, vì sợ, hay vì cái cảm giác khó hiểu đang dâng lên trong lòng khi đối mặt với ánh mắt lạnh ngắt của Gia Minh.
“Cảm ơn.” Đột nhiên cậu ta cất lời.
Tôi khựng lại.
Một tên khó gần, khó ưa, luôn nhìn người bằng nửa con mắt… lại cảm ơn mình?
Tôi chớp mắt. Cảm giác trong đầu như vừa có ai thả một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng. Từng gợn nước lăn tăn, lăn tăn… nhưng không tan được.
Gia Minh mà cảm ơn ai? Lại còn là tôi?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi liếc nhìn cậu ta lần nữa. Vẫn là cái dáng đứng thẳng tắp, cái vẻ mặt như đang lạnh lùng nhìn đời bằng một lớp kính màu xám.
Không giống như đang đùa. Mà là thật.
“Vì đã cứu tôi.” Cậu ta nói tiếp, giọng không nhanh, không chậm, không có chút cảm xúc nào rõ ràng.
Tôi ngớ người ra vài giây.
Phản ứng đầu tiên là hoang mang.
Phản ứng thứ hai là... chột dạ.
Thứ ba, là... bối rối đến mức không biết phải đáp lại thế nào.
Từ hôm đó, Gia Minh bắt đầu xuất hiện bên tôi thường xuyên hơn. Ban đầu chỉ là vài câu hỏi ngắn gọn, rồi sau đó là cả những lần ngồi cạnh không nói gì.
Cô cảm thấy không thoải mái, tôi hông hiểu cậu ta, càng không biết cậu ta đang suy nghĩ gì. Tôi chỉ biết rằng, sau vụ đó sau khi tôi lao xuống nước kéo cậu ta lên và tát cho một cái giữa bao người Gia Minh có vẻ mở lòng hơn. Cậu ta không còn né tránh tôi. Không còn lạnh lùng như một bức tường đá. Cậu ta bắt đầu... tin tôi.
Nhưng... tin tưởng của một người như Gia Minh, liệu có thực sự là một điều tốt?
Một người sống khép kín đến mức người lớn phải nhờ người ngoài chăm sóc. Một người chẳng thân thiện với ai, chỉ có một cái nhìn lạnh như thép. Một người thẳng thừng nói những câu khiến người khác tổn thương mà mặt vẫn dửng dưng.
Cậu ta... dường như không có khái niệm đúng sai, không phân biệt được mức độ thân sơ. Mọi thứ trong mắt cậu ta đều là một màu xám mơ hồ khó nắm bắt.
Và giờ... người duy nhất cậu ta bắt đầu mở lòng lại là tôi.
Tôi không biết điều đó có đáng sợ hay không. Nhưng chắc chắn... nó không đơn giản.
Quả nhiên là vậy.
Tôi đã đoán trước. Tin tưởng từ một người như Gia Minh... không phải là điều dễ chịu. Mà là gánh nặng.
Một lần, tôi đang nói chuyện với bạn trong lớp học thêm, Gia Minh đi ngang qua, đứng phía ngoài cửa. Không nói gì. Chỉ nhìn. Ánh mắt ấy khiến cô bạn tôi lúng túng ra mặt.
Sau khi tan học, cậu ta bỗng bước tới, chẳng mào đầu, hỏi:
“Người đó là gì của chị?”
Tôi sững người.
“Bạn. Bạn học.”
Cậu ta nhìn tôi rất lâu. Sau đó buông một câu rất khẽ:
“Không thích.”
Tôi nhíu mày: “Cái gì không thích?”
“Không thích chị cười với người khác như vậy.”
Tôi nổi da gà.
Cái gì vậy? Đây là kiểu nói của một người... bình thường sao?
Tôi cười gượng: “Cậu là gì của tôi mà quản?”
Gia Minh không trả lời. Nhưng ánh mắt ấy... càng lúc càng khó hiểu, tối sầm, như thể có một thứ gì đó đang gãy vỡ từ bên trong.
Và đúng lúc ấy, tôi biết khi một người như Gia Minh đặt niềm tin, đặt cảm xúc vào ai đó... Thứ đáng sợ không phải là cậu ta tin mình.
Mà là... lúc cậu ta thất vọng.
***
"Là Minh, cháu đã thấy em ấy đánh bọn họ."
Tâm Anh nói, trước mặt mọi người. Giọng cô không lớn, nhưng đủ rõ ràng để tất cả đều nghe thấy.
Khoảng sân nhà bác Sáu chợt im phăng phắc. Một bà cô bên hàng xóm khựng lại khi đang bưng mâm chè. Mấy đứa nhỏ nín thở. Người lớn thì bắt đầu nhìn nhau, ánh mắt ngầm trao đổi: Không phải là lần đầu.
Gia Minh đứng đó, im lặng. Không cãi, không giải thích. Cậu chỉ quay đầu, nhìn thẳng vào Tâm Anh.
Ánh mắt cậu ta lúc ấy... không còn trống rỗng nữa. Mà như thể vừa có thứ gì đó trong cậu bị xé toạc. Rách nát.
“Ra là vậy.” Giọng Gia Minh vang lên, nhẹ hều. Không trách móc. Không giận dữ. Chỉ là... tuyệt vọng.
“Tưởng chị khác họ. Hóa ra, chị cũng vậy.”
Tâm Anh siết chặt tay. Cô biết mình không sai. Cô thấy cậu ta đánh người. Thấy rõ. Và chuyện đó không thể lờ đi như một cơn gió. Nhưng không hiểu sao, lúc này đây, tim cô lại nhói lên.
“Em ra tay trước, Minh những gì em làm là quá đáng sợ quá bạo lực. Họ chỉ...”
“Cũng không cần nói gì nữa.” Gia Minh cắt ngang.
Chưa kịp ai kịp phản ứng, “chát!” một cái tát bất ngờ từ Bác Sáu giáng thẳng vào má cậu.
Mọi người quanh đó sững sờ. Tâm Anh cứng người lại.
“Mày vẫn không bỏ được cái thói côn đồ ấy đi à?”
Bác Sáu gằn lên, tay run run vì giận.
“Ở trường thì đánh bạn, rạch da bạn. Về đây rồi vẫn đánh người đến nỗi nhập viện. Mày định sống sao, hả Minh?”
Gia Minh đứng im. Má cậu ửng đỏ, một vệt máu rớm lên ở khóe môi. Nhưng cậu không đáp, không né, cũng không cãi lại.
Chỉ lặng im… như bị đóng đinh tại chỗ.
Tâm Anh định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Gia Minh quay mặt đi, ánh mắt cụp xuống, giọng như tan vào gió: "Tôi chỉ bảo vệ bản thân là sai sao?"
"Bảo vệ?" Bác Sáu gằn giọng, tiếng nói như vỡ ra trong cơn tức giận.
"Mày thì không bị sao. Nhưng những đứa khác thì thành cái dạng gì? Bầm dập, rạch mặt, nhập viện. Thế gọi là bảo vệ à?"
Ông bước tới, đè bàn tay run run lên cây gậy, đôi mắt già cỗi không giấu nổi thất vọng.
"Mày không thể sống như người bình thường được à, Minh?"
Gia Minh không phản ứng. Cậu đứng yên, như một pho tượng. Nhưng nếu ai đủ tinh ý sẽ thấy, bàn tay cậu nắm chặt đến trắng bệch.
"Người ta khi bị bắt nạt thì né tránh, báo thầy cô. Mày thì sao? Động tay động chân. Cái tính đó có ngày vào tù!"
Một vài người lớn trong xóm bắt đầu xì xào. Ai đó lắc đầu. Ai đó lùi lại như sợ dính dáng. Ánh mắt họ đổ dồn vào cậu như thể cậu là thứ gì đó lệch lạc, dị thường.
“Thằng bé này… nguy hiểm thật.”
“Nghe nói bị tâm thần nhẹ mà không chịu đi chữa.”
“Thằng nhỏ này… có vấn đề rồi.”
Mỗi câu như một vết cào trên da thịt.
Tâm Anh nhìn Gia Minh, lòng quặn thắt. Cô từng thấy cậu ta lặng lẽ nhìn trời. Từng nghe cậu nói: "Vì không thích. Không thich sống nữa.”
Từng nghĩ cậu ta chỉ là người cô độc, cứng đầu, khó gần… Nhưng khoảnh khắc này, cô chợt nhận ra: Cậu ấy không chỉ cô độc. Mà còn khá tiêu cực.
Cậu bỏ đi, bước chân không vội, nhưng lạnh lẽo đến rợn người.
Tâm Anh đứng đó, không đuổi theo. Chỉ cảm thấy có gì đó vừa trượt khỏi lòng bàn tay một thứ niềm tin nhỏ bé… vụn vỡ.
Giọng một bác hàng xóm vang lên phía sau, lạnh băng và quyết đoán:
"Phải gọi bố mẹ nó đến đón nó về mới được."
Một người khác hùa theo:
"Không thể để nó ở đây được. Lỡ nó lại phát điên, làm chuyện gì lớn hơn thì sao?"
Từng lời, từng chữ như mũi kim cắm sâu vào da thịt.
Tâm Anh cắn môi. Cảm xúc khó nói thành lời.
Cô không thể để cậu đi như vậy.
Không hiểu sao nữa. Nhưng đôi chân cứ thế lao ra khỏi sân, băng qua vườn chuối, rồi vòng theo lối tắt quen thuộc – hướng ra cánh đồng.
Cô thở gấp, từng bước dồn dập. Trong lòng rối như tơ vò. Có giận, có day dứt, có điều gì đó như chực vỡ ra nhưng chưa kịp gọi thành tên.
Và rồi… ở giữa đồng, nơi những luống cỏ non vừa mới mọc xanh, cô nhìn thấy bóng dáng ấy.
Gia Minh đứng quay lưng lại phía cô, bên rìa ruộng lúa non. Không còn vẻ dửng dưng, cũng chẳng còn dáng vẻ khép kín thường ngày. Cậu đứng đó, im lặng, vai khẽ run.
“Gia Minh…” Cô gọi khẽ.
Cậu không quay lại.
Tâm Anh bước chậm đến, dừng cách cậu một khoảng. Cả hai chìm trong im lặng. Chỉ có tiếng gió lùa qua đồng, rít qua những cọng cỏ.
Một lát sau, cô mới lên tiếng, giọng khản đặc:
“Em… có đau không?”
Gia Minh không quay lại, chỉ nhìn xuống đôi giày lấm bùn của mình.
“Đau?” Cậu bật cười, một nụ cười lạ lẫm và khô khốc. “Có đấy, nhưng tôi không đau về cái tát của ông ta.”
“…” Tâm Anh không nói gì.
“Chị biết tôi đang cố kiềm chế như thế nào không?”
Giọng Gia Minh bỗng chậm lại, đều đều, nhưng lạnh dần như hơi sương đọng trên cỏ.
Cậu siết chặt tay, những đốt ngón tay trắng bệch.
“Tôi tưởng ít ra… chị hiểu điều đó.”
Tâm Anh khẽ lùi một bước. Câu chữ "chị hiểu" cứa vào lòng cô như lưỡi dao mảnh.
“Gia Minh...”
Cô định bước lại gần, nhưng cậu quay ngoắt lại. Mắt cậu đỏ, không phải vì khóc, mà vì giận. Một thứ giận bị dồn nén quá lâu, giờ không biết xả vào đâu.
“Tâm Anh… tốt nhất lúc này đừng có xuất hiện trước mặt tôi.”
“Em đang tức giận vì gì?”
Cô bước tới, ánh mắt vẫn không rời cậu: “Chị không biết mấy đứa xích mích gì với nhau. Nhưng em đánh người ta thừa sống thiếu chết như vậy, là đúng hay sai?”
Gia Minh không trả lời ngay. Cậu quay lại, chậm rãi. Khuôn mặt bình thản đến lạ, nhưng trong mắt… lại như có thứ gì đó sắp vỡ tung.
“Ừ, tôi đánh đấy.”
Cậu nhún vai, giọng đều đều như thể đang kể chuyện người khác: “Vì thấy ngứa mắt. Vì thích. Vì muốn. Được chưa?”
Tâm Anh đứng khựng.
“Em đang nói gì vậy?”
“Chị nghe không hiểu à? Tôi thích đánh người.” Gia Minh bước thêm một bước, môi nhếch lên.
“Bạo lực khiến tôi thấy vui. Nhìn họ đau, thấy sướng. Nhìn chị đứng đấy, cũng buồn cười lắm.”
“Tôi…” Tâm Anh nghẹn lời, bàn tay bắt đầu run.
Gia Minh nghiêng đầu, giọng nhỏ lại: “Chị muốn nghe lý do? Không có đâu. Đừng tốn công thương hại hay tìm lý do cho tôi. Chị cũng như họ thôi, muốn thấy tôi thối nát cho dễ cắt đứt. Thế thì nghe này tôi xấu tính, vô cảm, thậm chí bệnh hoạn đấy.”
“Cậu im đi.”
Tâm Anh siết chặt tay, mặt đỏ bừng vì giận.
“Im được không? Đừng cố làm mình thành thứ quái vật nữa.”
Gia Minh cúi đầu, cười khẽ, giọng châm biếm đến gai: " Sao? Tôi chưa bao giờ nhận mình là người tốt, càng chẳng ngại từ quái vật đâu.”
“Chát!”
Âm thanh cái tát vang lên lạnh ngắt giữa cánh đồng trống. Tay Tâm Anh vẫn còn lơ lửng giữa không trung. Gió thổi qua mang theo vị tanh của nước mương và mùi nắng hạ còn sót lại.
Cả hai im lặng trong vài giây. Rồi bất ngờ…
Gia Minh nắm lấy cổ tay cô, siết khẽ.
Tâm Anh chưa kịp phản ứng, thì cậu đã kéo cô sát vào. Một cái kéo gọn, dứt khoát không dữ dội, nhưng đủ khiến hơi thở va vào nhau.
“Em làm gì vậy…?” Cô chưa kịp nói trọn câu thì đôi môi cậu đã áp xuống.
Đó không phải một nụ hôn ngọt ngào. Cũng không phải kiểu hôn đầy mê đắm thường thấy trong phim. Nó vụng về, lạnh lẽo, và như một cú va chạm giữa hai người đầy tổn thương.
Tâm Anh mở to mắt. Trái tim như bị bóp nghẹt. Cô ra sức chống trả nhưng không được, gáy của cô đang bị Gia Minh giữ chặt. Gia Minh cắn lấy môi cô không nhả.
Chỉ vài giây sau, Gia Minh buông ra.
Tâm Anh đứng chết lặng. Cô không biết mình vừa run lên vì tức giận, hay vì kinh tởm. Khuôn mặt cô đã đầm đìa nước mắt, không rõ vì đau, vì tủi thân, hay vì quá sốc. Đôi môi sưng lên, một vệt máu nhỏ rỉ ra nơi khóe.
Hai người đối diện nhau. Ánh mắt chạm nhau, nhưng không có chút dịu dàng nào. Chỉ là hai tảng băng lạnh lẽo va vào nhau. Một người cố tình tổn thương. Một người không muốn tha thứ.
"Lần sau còn tát tôi nữa tôi sẽ trả đũa đấy.” Gia Minh nói, giọng trầm thấp, khàn khàn như vừa đốt cháy chính cổ họng mình.
Tâm Anh nhìn cậu ta, đôi mắt đỏ hoe, tức tối, nghẹn đắng. Cô không hét ngay. Chỉ lùi lại một bước. Rồi một bước nữa. Tim đập mạnh đến đau.
Rồi cô bật ra những ngôn từ không thể kiểm soát: “Đồ khốn. Đồ ghê tởm.”
Âm thanh như xé không gian tĩnh lặng. Cô hét lên, giọng khàn đặc, đầy giận dữ, đầy căm ghét.
Không chờ cậu nói thêm gì, Tâm Anh quay người bỏ chạy. Đôi giày vấy bùn, gió quất tung mái tóc rối, nước mắt hòa cùng máu và nước mưa chưa kịp khô.
Còn Gia Minh, vẫn đứng đó, lặng thinh. Gió đồng thổi qua, lạnh buốt.
Từ đó chúng tôi chưa bao giờ gặp lại nhau.