Tôi nhớ hôm đó là một buổi chiều lặng lẽ.
Trời vừa đổ cơn mưa lớn. Không khí sau mưa mát hơn, nhưng nặng mùi đất ẩm và lá mục. Đường làng chỗ nào cũng có vũng nước, xe đạp tôi đi qua phát ra tiếng “sụp” mỗi khi bánh ngập xuống.
Tôi vừa rời thư viện xã về, trong giỏ xe còn có mấy quyển sách mượn tạm. Cơn mưa đến rồi đi bất chợt, giống như tâm trạng thất thường của ai đó tôi sắp gặp.
Và rồi tôi thấy cậu.
Gia Minh đứng đó, bên bờ mương. Không dù. Không nón. Áo sơ mi trắng ướt sũng, bám sát vào người như một tấm màn ẩm nhòe. Cậu không hề nhúc nhích, ánh mắt dõi ra khoảng nước đục ngầu trước mặt nơi mương lớn vừa đầy nước sau mưa, chảy xiết và cuồn cuộn.
Tôi thắng xe lại.
“Em làm gì ở đây vậy? Sao ướt hết rồi.” Tôi hỏi, vừa rũ nước trên tóc.
Gia Minh không trả lời. Cậu cứ đứng như vậy rất lâu, cho đến khi có tiếng hét thất thanh vọng lại từ phía xa.
Tôi giật mình quay đầu.
Một đứa nhỏ chắc chỉ khoảng năm, sáu tuổi đang đi cùng mẹ ở sát mép bờ, chỉ 1 giây không để ý từ người mẹ, không biết từ lúc nào đã trượt chân rơi xuống con mương ngập nước đang chảy xiết.
Không kịp suy nghĩ tôi chỉ thấy Gia Minh lập tức lao ra.
Nước sâu, chảy mạnh, bùn trơn trượt. Tôi hoảng hốt chạy theo nhưng đã thấy cậu nhảy xuống. Cậu vớ được thằng bé, đẩy nó về phía bờ, nhưng cơ thể mình thì bị cuốn ngược ra xa.
Tôi hét lên, chân ngập bùn. Người trong thôn đã bắt đầu chạy tới, vài người kịp vớt đứa trẻ lên. Nhưng Gia Minh… Gia Minh gần như không còn cử động.
Tôi lao xuống, chẳng nhớ mình lội kiểu gì tới được chỗ cậu. Nước lạnh cắt da, bùn ngập ngang đùi, nhưng cuối cùng tôi cũng kéo được Gia Minh lên bờ nhờ sự giúp đỡ của hai bác trung niên gần đó.
Cậu nằm ngửa, người tím tái, mắt nhắm nghiền.
Tôi quỳ bên cạnh, tay run lẩy bẩy đỡ lấy đầu cậu. Tôi đã từng đọc trong sách cách sơ cứu khi đuối nước. Không kịp nghĩ, tôi cúi xuống…
Tôi đã hô hấp nhân tạo.
Tôi không biết mình mất bao nhiêu phút. Chỉ nhớ rõ lúc Gia Minh bật ho, sặc nước, mở mắt nhìn tôi với ánh mắt hoảng loạn xen lẫn trống rỗng trống rỗng nhưng không vô hồn.
Ánh mắt đó… không giống như mọi lần.
Không còn trống rỗng. Không còn lạnh nhạt.
Cậu ngồi dậy chậm rãi, rồi thì thào:
“Chị… Không sợ sao?”
Tôi sững người.
Lúc đó tôi không để tâm nhiều đến câu hỏi ấy. Chỉ thấy mình đang run cầm cập, lạnh đến tê người, ướt sũng từ đầu đến chân, tim vẫn đập thình thịch vì hoảng hốt.
Tôi không trả lời. Cũng không biết trả lời thế nào.
Tôi chỉ siết chặt vạt áo mình, mắt liếc sang cậu lạnh lẽo nói: "Sao em lại như vậy? Rõ ràng em có thể lên bờ nhưng em lại chọn buông tay để đi theo dòng nước."
Chính xác là như vậy, cậu ta đưa em bé lên bờ và rồi tự chìm xuống nước.
Cậu ta không nói gì. Vài giây sau liền nói "Vì không thích. Không thích sống nữa."
Tôi cứng đờ người.
Tôi cứng đờ. Cảm giác giận dữ bỗng bùng lên trong lồng ngực như một ngọn lửa bén nhanh qua rơm khô. Nóng hổi, choáng ngợp.
Tôi không biết mình lấy đâu ra can đảm. Chỉ biết, bàn tay tôi đã vung lên.
“Chát!”
Tiếng cái tát vang lên sắc gọn, vang vọng giữa khoảng sân im lặng. Những người vừa hỗ trợ vớt Gia Minh đều giật mình ngoái nhìn. Có người định bước tới, nhưng rồi dừng lại.
Gia Minh khựng lại. Cậu quay đầu sang nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng giờ như nứt ra một vệt gì đó… mơ hồ, khó đoán.
“Em điên rồi à?” Tôi gằn giọng, tay vẫn run vì lạnh và giận: “Cứu người xong thì vứt luôn mạng mình ra làm anh hùng hả? Hay là em nghĩ chết đi là giải thoát?”
Cậu không nói gì. Đôi môi mím chặt, mắt vẫn dán chặt vào tôi như thể đang quan sát từng phản ứng.
“Nghe đây, Gia Minh.” Tôi cúi sát xuống, giọng gần như gào: “Tôi không biết em đang gánh cái quái gì trong đầu. Nhưng nếu em còn dám buông tay một lần nữa… thì đừng để tôi thấy.”
Tôi thở gấp. Tim đập loạn trong lồng ngực.
“…Vì lần sau, tôi sẽ không cứu em nữa.”
Một cơn gió thổi qua, lạnh buốt.
Gia Minh vẫn không đáp. Cậu ta vẫn chỉ nhìn tôi.
Còn tôi đứng đó, ướt lướt thướt, tức giận, lồng ngực phập phồng.
Sau hôm đó… mọi thứ đảo lộn.
Gia Minh như biến thành một người khác.
Cậu ta không còn tỏ ra xa cách. Trái lại, dường như có chút... bám lấy tôi.
Không công khai, không ồn ào, nhưng đủ khiến tôi nhận ra.