Năm ấy, tôi mười bảy tuổi, cậu ta 15 tuổi. Cũng là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta Gia Minh.
Giữa cái nắng chang chang đầu hè, tiếng phanh xe đạp ken két vang lên làm đám ve sầu trên cây cũng phải im bặt một lúc. Tôi và Yến Phương bật cười khanh khách trên chiếc xe đạp cà tàng đã gắn bó suốt những năm cấp ba.
“Đến lượt Tâm chở Phương đó nha!” Yến Phương vừa nhảy khỏi yên sau, vừa vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi đổi chỗ, cười tít mắt. “Từ mai được nghỉ hè rồi. Vui quá đi.”
Chúng tôi vừa đạp xe vừa buôn chuyện rôm rả: chuyện thi học kỳ, chuyện nhỏ lớp bên thích bạn lớp trưởng, cả chuyện nhóm nhạc Hàn nào đang hot. Mùi lúa trổ đòng ngai ngái theo gió thổi qua mặt. Cánh đồng quê lấp lánh dưới nắng như rắc đường.
Khi rẽ vào con đường làng nhỏ dẫn về xóm, xe chợt khựng lại.
Một chiếc ô tô đen đỗ chình ình giữa lối thứ rất hiếm thấy ở cái xóm nhỏ này. Cửa xe bật mở, một cậu thiếu niên bước ra.
Cao. Trắng. Lưng thẳng. Áo sơ mi sơ vin chỉnh tề.
Gương mặt ấy… sáng sủa, đúng kiểu “trai đẹp” theo ngôn ngữ thời đó, nhưng lạnh đến mức như thể cả thế giới chẳng dính dáng gì đến cậu ta. Không nhìn ai. Không chào ai. Chỉ xách balo đen và bước vào ngõ.
Yến Phương hích nhẹ tôi, thầm thì:
“Con ai vậy trời? Nhìn lạ hoắc… mà đẹp ghê.”
Tôi chưa kịp bình luận thì cậu ta đột nhiên quay sang. Ánh mắt đen láy, trống rỗng không giận dữ, không cảm xúc. Chỉ lạnh tanh.
Tôi nuốt nước bọt. Không hiểu sao tim hơi đập nhanh.
Cậu ta quay đi. Không nói gì.
“Ê, đạp lẹ đi bà.” Yến Phương khều tay tôi, hai đứa nhanh chóng chuồn đi, nhưng trong đầu tôi vẫn luẩn quẩn hình ảnh cậu thiếu niên ấy lạ lẫm, xa cách, lạnh lùng.
Hôm sau, mẹ tôi vừa hái ổi vừa hớn hở chạy vào nhà, kể:
"Bên nhà bác Sáu mới đón đứa cháu ở xa tới. Tội nghiệp lắm, bố mẹ nó ly dị, gửi về đây sống mấy tháng hè. Nhìn mặt buồn ghê...”
Tôi ngó ra cửa.
Là cậu ta.
Cậu ta Gia Minh đang đứng dưới mái hiên nhà bác Sáu, ánh nắng hắt qua vạt tóc. Vẫn là dáng người cao lêu nghêu ấy, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trống rỗng. Lạnh nhạt.
Tôi thấy cậu ta rất đáng thương. Và cũng hiểu phần nào tại sao trông cậu ta lại u uất và lạnh lùng như thế.
Bố mẹ tôi không hiểu sao lại khá để tâm đến Gia Minh. Có gì ngon cũng bảo tôi đem qua cho. Thỉnh thoảng, khi nhà bác Sáu vắng, mẹ tôi còn kêu cậu ta sang ăn cơm, bảo con trai một thân một mình, chẳng biết nấu nướng gì, để vậy tội.
Lúc đầu tôi thấy không thoải mái. Nhưng rồi cũng quen. Quen với việc có thêm một người sống sát vách. Quen với những lần đưa đồ, rồi tiện miệng hỏi vài câu. Lâu dần, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, nhưng đương nhiên vẫn còn khá xa cách.
Một ngày nọ, đám bạn thân rủ tôi đi thả diều ngoài đồng cái thú vui rảnh rỗi mà mùa hè năm nào tụi tôi cũng nhắc tới như một thói quen. Đúng lúc đó, Gia Minh đang ở nhà tôi, vậy là tôi hỏi thử cậu ta xem có muốn đi không, tôi nghĩ cậu ta sẽ từ chối. Nhưng không cậu ta lần này lại đồng ý.
Chỉ một cái gật đầu. Lặng lẽ, không biểu cảm. Nhưng cũng đủ khiến tôi khựng lại một chút. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy ngạc nhiên. Ngạc nhiên... và hơi bối rối.
Cậu ta thực sự đi cùng.
Thế là chúng tôi đi cùng nhau. Tôi, Gia Minh, Yến Phương, Hoàng Dương và Đức Anh.
Dưới ánh chiều vàng rực cuối ngày, gió thổi tung những cọng tóc mai của Gia Minh. Dáng người cao gầy nhưng không hề yếu ớt. Nét mặt ấy... có gì đó lạnh như đá. Mắt đen sâu, sống mũi cao, làn da trắng gần như tái nhợt dưới nắng nhìn vào, người ta dễ nghĩ đến những nhân vật trong truyện tranh, kiểu đẹp nhưng xa cách, lạ lẫm mà không thể hiểu nổi.
"Cậu em càng nhìn gần càng thấy đẹp trai, sao tự nhiên lại quen biết cậu rồi?" Yến Phương thì thầm với Tâm Anh.
Tôi chưa kịp trả lời thì Hoàng Dương đã huýt sáo một cái, trêu:
“Ê, mấy nhỏ lớp mình mà thấy em này là bỏ chạy theo mất!”
Đức Anh hùa theo, bật cười:
“Chắc tại cái kiểu lạnh lùng bất cần đời này thu hút mấy đứa mê bad boy.”
Gia Minh vẫn không nói gì. Cậu đi trước mọi người mấy bước, đôi mắt dõi về phía cánh đồng trước mặt nơi những cánh diều đã bắt đầu lượn lờ theo gió. Không cười. Không khó chịu. Không hưởng ứng. Cậu ta giống như một khối băng, được mang nhầm tới một buổi chiều hè.
“Gia Minh này…” Yến Phương cố tình gọi, “Em học trường nào vậy? Ở đây bao lâu?”
Gia Minh vẫn không quay đầu. Chỉ đáp khẽ, không đổi sắc mặt:
"Chị không cần biết. Chúng ta chưa thân nhau đến vậy.”
Yến Phương cứng họng nhưng vẫn cố nở nụ cười ngượng ngạo: "Chưa quen thì mới phải làm quen chứ."
"Không thích."
Giọng cậu ta không lớn, nhưng đủ để cả nhóm nghe thấy. Một nhát cắt lạnh tanh, không chừa chỗ cho bất kỳ lời xã giao nào tiếp theo.
Không khí khựng lại vài giây. Yến Phương hơi cau mày, nhưng vẫn giữ nụ cười gượng.
“Ừm… cũng khó gần quá ha.”
Hoàng Dương huých vai Đức Anh, nhỏ giọng:
“Nhóc này kiêu dữ.”
Tâm Anh vẫn lặng lẽ bước sau cùng, tay xoay nhẹ cuộn dây diều. Một lúc sau, cô cất giọng, đủ nghe:
“Tớ cũng thấy vậy. Cảm giác như dù có cố bắt chuyện kiểu gì, cũng không thể thân thiết… không thể bước vào cuộc sống của cậu ta. Dù chỉ với tư cách là một người bạn.”
Cô nói chậm rãi, không có vẻ trách móc. Chỉ là một lời nhận xét đầy thắc mắc.
Yến Phương quay sang nhìn bạn mình, nhướn mày:
“Thế mà cũng rủ đi thả diều được đó.”
Tâm Anh nhếch môi cười nhẹ:
“Chắc hôm nay là ngoại lệ.”
Cánh đồng chiều ấy vẫn như mọi lần: rộng lớn, hoang hoải, gió thổi lồng lộng. Lúa vừa gặt xong để lại những gốc rạ khô xào xạc dưới chân, và mặt trời đang chậm rãi trôi về cuối ngày, kéo theo cả một vệt nắng cam nhàn nhạt.
Cả đám vừa chạy vừa cười rần, tay cầm những con diều giấy được dán từ tối hôm trước. Tiếng cười vang vọng giữa đồng, hoà vào tiếng gió, tiếng chân đạp lên mặt ruộng khô, thành một đoạn nhạc vui nhộn đúng kiểu của tuổi mười sáu.
Chỉ có Gia Minh là vẫn lặng lẽ đi phía sau, tay đút túi quần, mắt ngước nhìn lên trời. Cậu không cười, không đùa, không góp lời vào những câu chuyện rôm rả của đám bạn. Nhưng cũng không bỏ về.
“Ê, em không thả diều à?” Hoàng Dương quay lại hỏi, giọng vẫn mang vẻ tò mò hơn là thân thiện.
Gia Minh liếc nhìn con diều trên tay cậu rồi đáp gọn lỏn: “Không thích.”
Không ai nói thêm gì. Cũng chẳng ai biết phải nói gì.
Chỉ có Tâm Anh quay đầu nhìn lại. Cậu ta đứng giữa cánh đồng, dáng cao gầy, áo trắng học sinh bị gió thổi tung, cặp mắt tối sâu như chứa thứ gì đó cô không hiểu nổi.
Không ai hiểu nổi.
Gia Minh giống như một bóng màu xám trong bức tranh rực rỡ sắc hè của tuổi học trò. Lặng lẽ. Kín đáo. Xa cách. Nhưng lại khiến người ta không thể không để mắt tới.
“Nhóc ấy… lúc nào cũng như vậy à?” Yến Phương ghé tai Tâm Anh hỏi nhỏ.
“Ừ. Tớ cũng không rõ. Nhưng... có lần mẹ tớ nhờ tớ mang chút hoa quả sang, tớ tưởng em ấy sẽ phớt lờ như mọi khi.”
“Vậy rồi sao?”
“Em ấy mở cửa, nhận đồ. Xong nói một câu cảm ơn… rất nhỏ, rất khẽ. Nhưng là lần đầu tớ thấy cậu ấy nói gì tử tế.”
Yến Phương nhíu mày, giọng nhỏ xuống: “Tớ vẫn thấy cậu ta có gì đó... là lạ.”
“Là kiểu gì?”
“Kiểu... không giống tụi mình. Không phải lạnh lùng bình thường đâu. Mà là kiểu… tớ không tả được. Nhưng không dễ chịu.”
Tâm Anh im lặng. Cô cũng từng có cảm giác đó. Dù không rõ nó đến từ ánh mắt hay từ cách cậu ta im lặng quá lâu như đang nghĩ điều gì khác, rất xa xôi và chẳng liên quan gì đến người đối diện.
“Lần sau cậu đừng rủ nhóc đó nữa,” Hoàng Dương chen vào, giọng nửa đùa nửa thật. “Thiệt. Nhìn cứ thấy kỳ kỳ. Tụi mình vui mà tự nhiên có cái cục đá đi kế bên, tụi tớ không biết nói gì luôn á.”
Đức Anh cũng gật gù, ra vẻ đồng tình: “Nó không trả lời thì thôi, có cần phải bắn thẳng ‘chị không cần biết’ vậy không? Mặt dày tới mấy cũng thấy nhột á.”
"Không muốn thả diều thì đi ra đây làm gì không biết," Yến Phương nhún nhẹ vai nói.
“Ừ. Tớ biết rồi.” Tâm Anh đáp nhỏ, ánh mắt lướt về phía Gia Minh lúc ấy đang ngồi một mình trên gò đất, quay lưng lại cả nhóm. Ánh chiều đổ dài trên lưng áo trắng của cậu, trông như một hình cắt lạc lõng giữa khung cảnh tưởng như thân quen.
Một khoảnh khắc nào đó, Gia Minh quay đầu lại.
Ánh mắt cậu và Tâm Anh bất chợt chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi.
Không cười. Không biểu cảm.
Tâm Anh giật mình quay đi, lòng có chút bối rối. Người con trai này thật sự kì lạ, khiến cho người khác phải suy ngẫm.