Trói Buộc

Chương 2: Người giống người

Trước Sau

break

5 tháng trước

Buổi tối đầu hạ, không khí trong phố vẫn còn âm ẩm nóng, hơi nóng bốc lên từ mặt đường như chưa chịu tan hẳn. Chúng tôi chọn quán lẩu quen bên hẻm Lê Văn Sỹ chật chội, bàn ghế inox cũ kỹ, máy quạt kêu rè rè nhưng quen miệng và dễ tìm chỗ ngồi.

"Tối nay chỗ cũ nhé," Yến Phương gửi tin nhắn từ chiều.

Khi tới nơi, đám bốn đứa đã yên vị quanh chiếc bàn tròn nhỏ. Tâm Anh vừa ngồi xuống thì nồi lẩu sôi ùng ục, mùi bò nấm bốc lên thơm ngậy.

Tâm Anh mặc áo sơ mi lụa màu kem, quần jeans lưng cao, tóc xõa dài uốn nhẹ. Ở cái tuổi này, vẻ đẹp của cô không còn non tơ mà chín chắn, sắc sảo kiểu phụ nữ mà người ta vừa muốn lại gần, vừa ngại không dám lại gần quá.

Yến Phương thì khác hẳn cá tính, lém lỉnh, váy ôm ngắn, áo trễ vai, son đỏ như rượu vang. Nếu Tâm Anh là kiểu “mặt trời mềm” khiến ai cũng muốn ngắm lâu lâu, thì Yến Phương lại là pháo hoa bùng sáng trong đêm rực rỡ và náo động.

“Vẫn chỗ cũ, vẫn món cũ. Như chưa có gì thay đổi luôn.” Hoàng Dương chống cằm, nhìn Tâm Anh vừa rót nước chấm vừa cười: "Tớ nhớ cái quán này là tụi mình ăn từ hồi còn chạy xe đạp điện, đúng không?”

“Thời gian trôi qua nhanh thật, trả mấy mà đầu ba đến nơi.” Tâm Anh vừa nói vừa gắp miếng bò thả vào nồi, nước lẩu bắn tí tách.

“Thôi đừng nhắc. Nghe mà muốn đặt vé đi Đà Lạt cạo đầu tu luôn á.” Đức Anh làm bộ rùng mình.

“Tu không phải vì ngộ đạo, mà vì chưa tìm được ai chịu lấy mày.” Hoàng Dương phán như chém, khiến cả bàn cười rần.

Yến Phương đang rót nước ngọt suýt sặc. “Ê, mà mấy đứa mình đúng kiểu hiếm có khó tìm luôn á. Gần ba chục tuổi mà chưa đứa nào cưới, chưa đứa nào có con, lại còn tụ tập đều đặn mỗi tháng.”

“Giỏi quá rồi còn gì.” Tâm Anh nhếch môi cười, mắt lướt nhanh qua mặt từng người những gương mặt đã đi cùng cô từ những năm cấp ba lóc chóc, đến lúc trưởng thành, đi làm, trải qua vài ba mối tình lửng lơ rồi chẳng đâu vào đâu.

“Ủa mà Tâm nè, cậu thật sự không có ai trong lòng thiệt hả? Ít nhất tụi tớ còn có vài mối tình rồi, còn cậu thì chưa yêu ai à hay cậu giấu bọn tớ.” Đức Anh hỏi, gắp cho cô một miếng nấm kim châm.

“Không. Tớ không phải không ai theo, chỉ là... không muốn mở lòng.” Cô đáp bình thản.

“Nghe triết lý vậy. Hai bảy tuổi rồi mà chưa muốn mở lòng.” Yến Phương chọc.

“Không, chỉ là... càng lớn, càng lười bắt đầu lại.” Tâm Anh đặt đũa xuống, hơi thở ra khe khẽ: “Nói thật, giờ có người vừa mắt, hợp ý, lại đúng lúc mình sẵn sàng… khó lắm.”

Cả nhóm im vài giây rồi đồng loạt gật gù như hiểu chuyện.

“Mà thôi, kệ. Tối nay mình ăn ngon, uống no, nói chuyện tào lao. Vui là được.” Hoàng Dương giơ ly bia lên, “Một, hai, ba... dô!”

“Dô!” Cả bàn cụng ly cái “cốp”, vang vang giữa tiếng lẩu sôi và tiếng cười.

Tâm Anh ngồi cạnh cửa sổ, cầm lon soda, môi khẽ cong cười khi nghe Yến Phương kể chuyện chán trai Tinder. Đám bạn cười rần lên, tiếng bát đũa va nhau loảng xoảng xen lẫn tiếng xe máy chạy ầm ầm ngoài đường.

“Ê, thử đi bar không?” Yến Phương bỗng gợi ý, miệng nhai đậu phộng, ánh mắt lấp lánh như con nít rủ nhau nghịch dại.

“Già đầu rồi còn thử bar?” Hoàng Dương cười khùng khục, gõ đũa vào thành bát.

“Người ta ba mấy còn đi bar đầy. Hai bảy mà già gì? Đi cho biết. Dân văn phòng cũng có quyền bung lụa một lần chứ?” Yến Phương cãi, giọng lanh lảnh.

"Tớ chưa đi bar bao giờ." Đức Anh lên tiếng.

"Chưa đi mới phải đi để biết." Yến Phương lém lỉnh cười nhẹ.

Tâm Anh liếc sang bạn mình, mày hơi cau lại: “Tớ không đi đâu.”

Tâm Anh nói không đi, nhưng chỉ nửa tiếng sau đã thấy mình đứng trước một quán bar nhỏ nằm trong hẻm, ánh đèn neon tím xanh nhấp nháy trên bảng hiệu "VIBE". Cô trừng mắt nhìn Yến Phương, còn chưa kịp mở miệng thì nhỏ kia đã đẩy cửa, kéo tay cô vào.

Âm nhạc đập vào tai như sóng trào. Bass rung cả ngực, từng nhịp mạnh mẽ như muốn kéo con người ta khỏi mọi nếp nghĩ đời thường. Không gian trong bar tối nhưng không tối hẳn ánh đèn đỏ cam tím xanh loang loáng trên sàn, trên tường, quét lên mặt người lúc rõ lúc mờ. Người ta đứng san sát, nhún nhảy theo nhạc, hò hét, cười đùa, ly cocktail trong tay sóng sánh như sắc màu của đêm.

Không khí nồng nặc mùi rượu, mùi nước hoa, mùi mồ hôi hoà lẫn… hỗn độn, sặc sụa, náo động như thể thế giới ngoài kia chẳng tồn tại.

Tâm Anh nhăn mặt, lùi lại một bước.

Yến Phương quay sang hét trong tiếng nhạc: “Một ly rồi về! Một ly cho biết đời!”

“Đây không phải chỗ tớ muốn đến!” Tâm Anh gào lên, nhưng bị tiếng nhạc nuốt chửng. Đèn chớp nháy trên mái trần như pháo sáng, nháy lên khuôn mặt cô ánh mắt lấp lánh, làn da trắng nổi bật dưới thứ ánh sáng xanh lạnh.

Một ly cocktail đặt vào tay cô lúc nào không hay. Đỏ rực. Như máu đông trong ly pha lê.

Tâm Anh cười trừ, cô cảm thấy hơi chếnh choáng chỉ sau một ngụm.

Yến Phương cùng đám bạn đã nhập cuộc rất nhanh. Tiếng nhạc xập xình dội thẳng vào tai, ánh đèn đủ màu quét loang loáng khắp căn phòng. Người lắc lư, cười đùa, cụng ly, hét lên vài câu chẳng ai nghe rõ.

Tâm Anh đứng nép ở quầy bar, tay cầm ly cocktail gần như không uống. Không khí nơi này quá ồn. Quá đông. Mùi rượu, mùi khói thuốc, mùi nước hoa trộn lẫn. Mỗi bản nhạc nối nhau dồn dập khiến cô càng thêm choáng.

Cô nhìn bạn bè mình, ai cũng cười. Họ vui thật. Cô không trách. Nhưng bản thân cô thì không nhập vào được.

Không phải vì cô quá khác. Chỉ là... không hợp.

Cô xoay nhẹ ly nước trên tay, mắt dõi theo từng bóng người lướt qua. Mỗi người đều có vẻ đang đi tìm thứ gì đó. Một cuộc vui. Một mối quan hệ. Một vài phút để quên đi mỏi mệt.

Ánh mắt vô thức liếc về phía cửa chính.

Đột nhiên, tay cô khựng lại. Mắt mở to.

Ở lối vào, dưới ánh đèn nhấp nháy mờ xanh, một bóng dáng cao lớn vừa lướt qua tầm nhìn của cô áo sơ mi đen, dáng đi bình thản, tay đút túi quần.

Chỉ một thoáng lướt qua, nhưng quá rõ.

Cô khựng lại.

Lưng ghế sau lưng bỗng trở nên cứng ngắc. Cô nín thở nhìn về phía cửa lần nữa, nhưng bóng dáng đó đã khuất hẳn vào đám đông. Dưới ánh đèn lập lòe, mọi thứ trở nên mờ nhòe, không thật.

“Không thể nào…”

Tâm Anh nhíu mày, khẽ đưa tay dụi mắt. Ly cocktail trên tay cô giờ chỉ còn đá tan chảy một nửa. Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu, nhưng đầu bắt đầu thấy nặng.

Chắc là do rượu. Và nhạc. Và đèn. Và cái không khí hỗn loạn khiến mọi giác quan như đang bị đánh lừa.

Cô nhìn lại lần nữa. Không có ai.

“Ảo giác.” Cô tự nhủ, đưa ly lên nhấp một ngụm.

Nhưng cổ họng cô khô ran, còn trong đầu… hình ảnh cái bóng ấy vẫn cứ lẩn quẩn không chịu tan đi.

Cảm giác như có một sợi dây vô hình vừa quấn lấy cô, lặng lẽ siết chặt, kéo giật cô ngược về những năm tháng cô không muốn nhớ. Những ký ức cũ ùa về như cơn sóng ngầm, âm ỉ nhưng đủ sức làm tim cô nghẹn lại.

Buồn. Và khổ sở.

Tâm Anh lắc đầu mạnh một cái, như muốn rũ bỏ cả đám hình ảnh đang lởn vởn trong đầu.

"Không." Cô thì thầm, gần như gằn qua kẽ răng: "Tâm Anh, đừng nhớ lại."

Nhưng càng cố quên, lòng lại càng bấn loạn.

Ký ức không đơn thuần là những chuyện đã qua. Đôi khi nó là thứ sống dai nhất, bám vào những góc khuất sâu nhất trong tim. Và giờ đây, chỉ cần một cái bóng thoáng qua, tất cả lại ùa về như chưa từng rời đi.

Đã 10 năm nhưng sao lại chẳng thể nguôi ngoai.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc