Trời đã ngả tối. Con hẻm phía sau khu chung cư chỉ còn tiếng mưa rơi lách tách trên mái tôn và mùi ẩm mốc của rác mục quện vào nhau, lạnh lẽo và bức bối.
Tâm Anh lao đi, chân trần dẫm trên mặt đất trơn trượt, váy ngủ mỏng ướt đẫm nước mưa, dính sát vào thân thể như một lớp da thứ hai. Mái tóc cô bết vào mặt, từng giọt nước lăn theo gò má tái nhợt. Tay run rẩy bấu chặt vào cánh cổng sắt hoen gỉ, nỗ lực tìm lối thoát.
Chưa kịp đẩy ra, một lực mạnh giật ngược cô lại.
Cô ngã dúi về sau, lưng đập vào bức tường lạnh toát. Một tiếng "bịch" khô khốc vang lên giữa màn mưa.
Trước mặt là Gia Minh. Tóc anh ướt sũng, rủ xuống trán, từng giọt nước nhỏ giọt từ cằm xuống cổ. Đôi mắt anh đỏ ngầu vì giận dữ... hoặc thứ cảm xúc nào đó dữ dội hơn mà cô không dám gọi tên.
Anh bóp chặt cổ tay cô, siết đến nỗi máu dồn lên tận đầu ngón, làn da trắng bệch như sắp bật máu.
“Có giỏi thì chạy nữa đi.”
Giọng anh trầm khàn, rít lên qua kẽ răng, lạnh đến rợn người.
“Minh… thả tôi ra.”
Giọng cô khẽ run. Không rõ là vì lạnh, vì đau, hay vì ánh mắt kia hoang hoải, ngột ngạt, và đầy hằn học.
Anh không thả. Trái lại, bàn tay càng siết mạnh hơn. Cô cảm nhận được từng đốt ngón tay đang tê rần, nhưng điều khiến cô sợ hơn là ánh mắt ấy. Ánh mắt như thể anh muốn xé toạc cô ra, từng mảnh một.
“Chị sợ à?” Anh cúi sát xuống, hơi thở nóng rẫy phả vào cổ cô, mâu thuẫn đến nghẹt thở giữa cơn mưa lạnh.
Cô lắc đầu, im lặng, khuôn mặt thất thần. “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Gia Minh cau mày, ánh mắt lóe lên tia tổn thương, nhưng chỉ thoáng sau, môi anh cong lên, cười lạnh.
“Thích.”
Một chữ bật ra, nhẹ hẫng nhưng sắc như dao cứa.
“Tôi thích nhìn chị đau khổ như thế này.”
Anh kéo tay cô giật lên cao, ép mạnh vào tường. Cơ thể Tâm Anh co rút lại vì đau. Vai cô dính chặt vào mảng tường lạnh ngắt, sực mùi rêu mục và rỉ sét.
“Tôi thích khi chị hoảng loạn, chạy trốn, bám víu lấy chút lòng thương hại rẻ tiền nào đó.”
Anh nghiêng đầu, lách người tiến sát hơn. Cơ thể cao lớn áp sát lấy cô. Ngực anh cứng như đá, ép chặt đến mức cô không còn đường thoát.
“Tôi thích nhìn chị vùng vẫy, cố giữ chút kiêu hãnh cuối cùng... rồi vẫn phải gục dưới tay tôi.”
Hơi thở anh nóng hầm hập giữa tiết trời mưa lạnh. Mùi thuốc lá, rượu, và nước mưa hòa lẫn vào nhau, tạo thành một thứ ám ảnh nồng nặc khiến cô muốn nôn.
“Minh…” An Tâm cố vùng ra, nhưng càng giãy, anh càng giữ chặt. Cô trượt người xuống theo bản năng, nhưng anh kịp kéo mạnh, ép cô phải ngẩng đầu lên.
Anh cúi thấp, đôi môi gần như chạm vào khoé mắt cô nơi những giọt nước mắt đang chảy dài, hòa lẫn cùng nước mưa.
“Thích cái sự bất lực này.”
Anh gằn từng chữ, lạnh đến gai người.
Anh cúi thấp hơn, môi lướt sát gò má cô nơi những giọt nước mắt lẫn nước mưa đang trườn dài xuống cằm.
Rồi anh nghiêng đầu. Không còn là một lời răn đe. Là một nụ hôn.
Môi anh chạm vào tai cô, rồi dọc theo đường xương quai hàm, vừa ấm, vừa ướt lạnh một nụ hôn như thiêu đốt, nhưng không hề mang theo dịu dàng.
Nó không ngọt ngào. Không âu yếm.
Chỉ trần trụi và thống trị.
Tâm Anh cứng người lại. Tim đập loạn trong lồng ngực. Không phải vì rung động. Mà vì cảm giác bản thân như bị nuốt chửng.
“Và tôi thích thấy chị sợ tôi.”
Anh thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng phả lên lớp da lạnh buốt.
Tâm Anh run rẩy. Không chỉ vì cái lạnh của đêm mưa, mà vì người đứng trước mặt cô... là một con thú bị dồn ép, đói khát, đang nhấm nháp từng tia yếu ớt cuối cùng trong mắt con mồi.
“Vì những năm tháng đó…” Giọng anh nghẹn lại, sâu hoắm. “Chỉ có tôi là kẻ bất lực. Chỉ có tôi khóc.”
Anh dừng lại. Nhìn cô.
“Giờ thì đến lượt chị.”