Cuối cùng khi điền thông tin báo án ở đồn cảnh sát Diệp Vân Chước nhận được cuộc gọi của Trần Cửu.
"Ông muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho ông." Diệp Vân Chước lên tiếng trước, người cúp máy anh khẳng định không phải Trần Cửu, anh chỉ có thể nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Trong kí túc xá Trần cửu khóc nghẹn ngào một lúc, vẫn thấy rất sợ hãi, chưa đến nửa tiếng đã gọi cho anh mình, giọng của cậu có chút bối rối.
"Anh ơi, anh đang nói cái gì vậy?"
"Trần Cửu, em đang ở đâu?" Thanh âm quen thuộc khiến Diệp Vân Chước bình tĩnh hơn một chút. Giọng nói của Trần Cửu rất thoải mái, cậu không phải bị bắt cóc hay mất tích, là cậu tự cúp diện thoại của anh.
Diệp Vân Chước không còn nóng nảy như khi nãy, anh tự thuật lại với vị cảnh sát đang lười nhác rằng hiện tại anh có viêc gấp, rồi nhanh chân rời khỏi đồn cảnh sát.
"Trần Cửu, mau nói cho anh biết em đang ở đâu?" Diệp Vân Chước ngồi trên xe lặp lại, giọng nói mang theo mệnh lệnh không được phép nghi ngờ.
"Em đang ở kí túc xá của trường." Trần Cửu bị gọi đầy đủ họ tên thì vô cùng sợ hãi, từ bé đến giờ anh cậu cũng không có mấy lần gọi cậu như vậy. Mỗi lần bị gọi như vậy kết cục của cậu đều rất thê thảm.
Lần trước là khi cậu học cấp hai, mãi cha mẹ mới có thời gian rảnh về thăm cậu nhưng không được mấy ngày lại phải đi. Cậu thật sự rất nhớ họ, tan học không nói với mọi người mà bắt xe buýt đến ga. Muốn đáp máy bay sang nước A để tìm bố mẹ nhưng lại không thể làm các thủ tục liên quan vì còn quá nhỏ.
Cậu sợ không dám nói với người lớn, muốn ngồi xe trở về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thì đã bị anh trai tìm thấy.
Diệp Vân Chước lúc đó cũng giống bây giờ, gọi cậu là Trần Cửu, hỏi Trần Cửu có phải muốn giết anh không. Sau đó khi ngồi trên xe, Trần Cửu bị lột quần đánh cho mấy phát, dù cậu có khóc lóc thế nào anh trai cũng không chịu dừng tay. Về đến nhà, ngày nào cũng trông coi cậu ăn ngủ nhưng không chịu nói chuyện với cậu làm cậu lo lắng đến mức ôm cổ anh trai mà khóc lóc, sự việc mới qua đi.
Mặc dù sau đó Diệp Vân Chước có giải thích lý do với cậu nhưng Trần Cửu vẫn bị ám ảnh sâu sắc.
Điện thoại nãy giờ vẫn không cúp máy, Trần Cửu lấy hết dũng khí, cậu đã là người lớn, hơn nữa lần này cũng không phải lỗi của cậu.
"Em không muốn sống chung với anh nữa, giờ đã nói với anh rồi, anh mau về nhà đi.”
"Em ở kí túc xá phòng nào?" Diệp Vân Chước không trả lời lời của cậu, lạnh giọng nói.
“Em đã bảo là không muốn sống với anh mà.”
"Trần Cửu, anh hiện giờ vô cùng tức giận, em tốt nhất đừng có chọc anh, ở phòng nào?"
Sau khi bị ép phải báo cáo số phòng của mình cho Diệp Vân Chước, Trần Cửu cũng không có thời gian khổ sở mà thấp thỏm ngồi trên ghế, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Điện thoại vẫn chưa tắt, anh cậu không rên một tiếng.
Tiếng đóng mở cửa xe vang lên, Trần Cửu thấp thỏm đứng dậy.
Không thể ngồi chờ chết, bộ dáng hiện tại của anh cậu như là muốn ăn thịt cậu đến nơi, đi tìm mẹ Diệp, đúng vậy, ở trước mặt mẹ Diệp, anh cậu nhất định không dám làm gì cậu.
Trần Cửu to gan cúp điện thoại của anh một lần nữa, nhanh chân bỏ chạy, phòng cậu ở lầu 5, chạy vòng xuống, bị nổi sợ hãi căng thẳng dồn ép, Trần Cửu thở hồng hộc, chỉ cần rời khỏi ký túc xá rồi chuồn từ cổng Đông Nam hẻo lánh, anh cậu không quen thuộc địa hình trường học, nhất định không đuổi kịp cậu.
Đối diện cửa ký túc xá là một con đường nhỏ lát đá vắng vẻ, hai bên đều là cây xanh cao lớn, đèn đường cũ kỹ tối tăm đã sáng lên, hiện tại đang là nghỉ hè, trong trường học không có ai, duy nhất một bóng người cao lớn chạy về phía cậu lại càng thêm bắt mắt.
Xong đời, Trần Cửu nghĩ, chuyện đã đến nước này, vốn dĩ ngồi im tại chỗ chờ xét xử rồi xin lỗi mới là biện pháp tối ưu, nhưng không hiểu vì sao, đầu óc Trần Cửu vừa vận động, lấy tốc độ chạy trốn, xoay người chạy như điên về hướng ngược lại.