Tổng Giám Đốc Trúc Mã Lớn Tuổi Là Tên Cuồng Si Thích Liếm B

Chương 8

Trước Sau

break

 Mới ban sáng trên chiếc giường này, anh đã làm mấy chuyện thân mật với cậu vậy mà đã lập tức đồng ý đi xem mắt với cô gái khác, tên đàn ông cặn bã.

Trần Cửu không có nhiều bạn bè, cha mẹ ruột cậu vì đặc thù công việc tạm thời không liên lạc được, cậu cũng không thể trực tiếp nói chuyện với mẹ Diệp. Suốt hai hai năm qua, cậu vẫn luôn xoay quay Diệp Vân Chước - anh trai mình.

Khóc một lúc, Trần Cửu dần dần bình tĩnh lại.

Anh trai cậu cũng ba mươi tuổi rồi, xem mắt lấy vợ là chuyện bình thường, Chẳng lẽ làm em trai cậu có thể khóc lóc ồn ào cản trở sao? Những lời đó chỉ có thể giữ trong lòng tuyệt đối không thể nói ra.

Nhưng cũng không thể tha thứ cho anh cậu, tên cặn bã này. Ngày nào cũng ôm cậu đi ngủ, đối xử tốt với cậu ,còn làm những chuyện như vậy với cậu, cuối cùng cũng chỉ là tình anh em. Tên đàn ông cặn bã!

Đúng lúc đó Diệp Vân Chước nhắn tin hỏi cậu đã về nhà chưa, buổi tối có muốn ăn gì không.

Trần Cửu lau nước mắt, tắt điện thoại ném sang một bên, cậu lôi vali ra thu dọn đồ đạc.

Trần Cửu đang thu dọn quần áo và tài liệu, lại muốn khóc, đồ đạc của cậu trong nhà quá nhiều, trộn lẫn với đồ của anh trai không thể dọn hết được. Không biết chị dâu sau này nhìn thấy nó sẽ cảm thấy thế nào. Không, cô ấy nhất định muốn mua một căn nhà tân hôn, sau khi kết hôn sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà này nữa.

Để hành lí lại vị trí, Trần Cửu gói ghém vài bộ quần áo cho vào cặp sách rồi mang theo tài liệu rời khỏi căn hộ.

Tuy không đi làm nhưng hàng năm cha mẹ vẫn cho cậu rất nhiều tiền. Ngoài chi tiêu hàng ngày, ăn uống nhà ở gì đó đều do anh cậu sắp xếp, còn lại thì để tiết kiệm nên Trần Cửu coi như cũng là một người giàu có.

Cậu vẫn chưa tìm được nhà, dù sao mỗi ngày cũng phải dành thời gian trong phòng thí nghiệm, Trần Cửu xin vào ký túc xá cho nghiên cứu sinh của trường đại học, tuy nhỏ nhưng một người có một phòng rất thuận tiện.

Trong ký túc xá trống rỗng chỉ có một cái giường và một cái bàn, hành lý của Trần Cửu cũng chẳng có gì ngoài mấy bộ quần áo, chỉ có thể đi siêu thị mua đồ.

Sắc trời đã tối, Trần Cửu còn chưa dọn dẹp xong, cả người đầy mồ hôi, ký túc xá không có phòng tắm riêng, thân thể cậu cũng không thể đến nhà tắm công cộng, chỉ có thể ngồi một mình ở ghế dài hờn dỗi.

Trong khung chat vẫn lẻ loi hai tin nhắn Diệp Vân Chước nhắn lúc chiều, cậu không trả lời, anh trai cũng không có đi tìm cậu, vậy mà cậu lo lắng anh trai về đến nhà không thấy tìm thấy cậu.

Cứ để anh lo, để anh lo lắng đến chết đi. Bây giờ người ta còn bận đi xem mắt rảnh đâu mà quan tâm đến cậu chứ.

Nghĩ tới Trần Cửu lại muốn khóc, đúng lúc tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Diệp Vân Chước vang lên.

Trần Cửu tức giận, lần đầu tiên trong đời, cậu thẳng thừng cúp điện thoại của anh trai, sau đó cậu trực tiếp tắt máy. Làm xong vừa sợ vừa hưng phấn.

Chỉ nửa giờ thôi, Trần Cửu nghĩ, trước để anh trai cậu lo lắng nửa giờ, sau đó trả lời điện thoại nói cậu sẽ không ở chung với anh nữa.

Diệp Vân Chước bị cúp điện thoại thì như phát điên, khi gọi lại thì điện thoại đã tắt, tin nhắn gửi lúc chiều cũng không thấy trả lời, lúc đó anh tưởng đứa nhỏ làm thí nghiệm xong mệt quá nên đã ngủ quên. Anh còn nghĩ tan làm sớm chút làm món gì đó ngon cho Trần Cửu nhưng khi về tới nhà không có ai ở đó.

Anh ấy hiểu nhóc con nhà mình nhất. Cậu thường về nhà đúng giờ, nếu có việc đi đâu cũng sẽ báo trước cho anh, tin nhắn điện thoại gì đó cũng chỉ mất giây là trả lời.

Anh đã gọi cho tất cả những người có thể nghĩ đến, mẹ anh nói Trần Cửu ăn xong bữa tối đã về nhà, Chú Trần cũng nói đợi Trần Cửu đi vào nhà chú mới rời đi, Diệp Vân Chước lại chạy đến Đại Học Y Học Đế Đô nhưng phòng thí nghiệm cũng đã đóng cửa rồi.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc