Trên thực tế, Diệp Vân Chước chẳng được tiết lộ thông tin gì
Mẹ Diệp nói cái gì đương nhiên Trần Cửu cũng tin, anh trai bận rộn đến họp mặt gia đình cũng không về. Trần Cửu sợ mẹ Diệp sẽ trách mắng anh nên dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn giúp đỡ nói tốt cho anh.
"Anh trai con dạo này thật sự rất bận, lần trước còn đi công tác bảy ngày mới về. Mẹ Diệp đừng tức giận với anh ấy, đợi về con về sẽ nói lại với anh."
Nhìn thấy hai má Trần Cửu bắt đầu ửng hồng, bữa cơm cũng sắp ăn xong rồi. Mẹ Diệp bắt đầu sử dụng con át chủ bài cuối cùng của mình, nắm tay Trần Cửu ngồi trên sô pha, lấy ra một chồng ảnh, ảnh chụp đều là những cô gái tuổi đôi mươi được giáo dục tốt, hoàn hảo về mọi mặt.
“Mẹ Diệp.” Trần Cửu đầu có chút mơ màng, nhất thời không kịp phản ứng.
"Bé Cửu dì biết mối quan hệ của con với anh trai rất tốt, đây đều là đối tượng xem mắt của anh con, con mau cho dì chút lời khuyên đi."
Trong lòng như muốn nổ tung, Trần Cửu không thể tin hỏi: “ Anh con muốn đi xem mắt?"
Mẹ Diệp nhìn đứa nhỏ nhà mình sắp khóc đến nơi nhưng vẫn đật đầu. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, sau đó chỉ vào mấy cô gái trong bức ảnh.
"Anh trai con đã đồng ý qua điện thoại rồi. Nếu không, với tính cảnh của anh con dì có thay nó sắp xếp nó cũng không chịu đi."
Trong đầu Trần Cửu hỗn loạn vô cùng, mẹ Diệp nói gì cậu cũng đều đồng ý. Cậu nhìn bức ảnh cuối cùng được chọn, đó là một cô gái rất hoạt bát và mạnh mẽ, mẹ Diệp nói cô ấy có tính cách giống với anh trai nên có thể sẽ thành công.
Trần Cửu nói lời tạm biệt với mẹ Diệp, nói thân thể mình không thoải mái muốn trở về nghỉ ngơi. Mẹ Diệp nhìn sắc mặt cậu không tốt, cũng không giữ cậu ở lại lâu bảo chú Trần lái xe đưa cậu về, dặn dò nhất định phải đưa đứa nhỏ về tận nhà.
Nhìn thấy bộ dáng hồn siêu phách lạc của Trần Cửu, mẹ Diệp tuy rằng rất đau lòng nhưng cũng không thể làm được gì. Hai đứa nó đã quen nhau mười bảy năm rồi mà mối quan hệ cũng chẳng có tiến triển gì, làm sao bà không lo lắng cho được.
Bà làm mẹ cũng chỉ giúp được đến vậy, tương lai có thể phát triển đến mức nào thì còn phải xem thằng con trai lớn của bà có làm cho bà thất vọng không.
Trần Cửu trở về căn hộ của mình và Diệp Vân Chước, nằm trên chiếc giường ngập tràn mùi hương của anh cậu. Dù sao trong phòng cũng không có ai nên cậu dù cậu có khóc bao nhiêu cũng không ai biết. Trong lòng cậu như hũ dưa muối, chiếc gối rất nhanh đã ướt một mảng.