“Mẹ cứ yên tâm đi.” Đương nhiên, việc anh làm cách nào theo đuổi Trần Cửu cũng không thể kể chi tiết với mẹ Diệp được. Cũng chẳng có ai giống anh, người còn chưa theo đuổi được tới tay mà mỗi ngày cứ đến nửa đêm lại đem ra lột sạch liếʍ láp khắp nơi.
Mẹ Diệp ngắt điện thoại, mặt ngoài tỏ ra trào phúng con trai nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Bà nghĩ tới nghĩ lui bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu, quyết định thêm chút xúc tác cho tình yêu nhàm chán của hai đứa con mình.
Trần Cửu đã hoàn thành chương trình học đại học, thành công bảo vệ luận án nghiên cứu của mình tại Đại Học Y Học Đế Đô. Thầy hướng dẫn của cậu chuyên nghiên cứu về thần kinh học, ông rất quý Trần Cửu, thành tích của cậu luôn đứng đầu lớp, làm việc lại nhanh nhẹn. Ông yêu cầu cậu làm thí nghiệm chung với nhóm của mình, ông ấy cũng khuyến khích Trần Cửu trở thành nghiên cứu sinh tiến sĩ trong tương lai.
Vừa hoàn thành công việc buổi sáng, cả tổ thực nghiệm đã làm việc ngày đêm suốt mấy tháng trời. Cuối cùng, cũng tìm được hướng đi đúng đắn cho thí nghiệm, thầy hướng dẫn đã hào phóng cho bọn họ hai ngày nghỉ để bọn họ về nghỉ ngơi thật tốt.
Kể từ buổi sáng hôm đó, Trần Cửu suốt buổi sáng có chút lơ đãng, tâm trí một nửa đặt vào thí nghiệm nửa còn lại là khuôn mặt nhếch mép cười của anh cậu.
Cậu thấy có chút nhớ anh mình, thậm chí còn có xúc động muốn lao đến công ty của anh trai ngay bây giờ để tỏ tình.
Trần Cửu vừa bước ra khỏi cổng trường, còn đang lóng ngóng chờ xe buýt, một chiếc Bentley chậm rãi đỗ lại bên cạnh cậu, mẹ Diệp ngồi ở hàng ghế sau, tháo kính râm ra, mỉm cười vẫy tay với cậu.
"Bé Cửu mau lên xe nào, bên ngoài nóng lắm."
Trần Cửu ngoan ngoãn mở xe cửa bước vào, chú Trần tài xế liền lái xe đi đến khu biệt thự ở ngoại ô.
"Mẹ Diệp, dì đến lúc nào vậy? Sao dì không gọi cho con?" Trần Cửu đã lâu không về nhà, mẹ Diệp và cha Diệp trước đây đã đi du lịch khắp cả nước. Tính toán thời gian bọn họ đã lâu rồi không có gặp lại nhau, Trần Cửu thân mật ngồi cạnh mẹ Diệp.
Mẹ Diệp tuy rằng tới đây là có mục đích, nhưng bà thật sự rất nhớ Trần Cửu, bà xoa xoa gương mặt như cục bột của Trần Cửu. Sở thích giống với Diệp Vân Chước đáng kinh ngạc.
Khi họ về đến nơi, dì làm bếp cho gia đình hơn chục năm nay đã chuẩn bị sẵn những món ăn mà Trần Cửu thích. Cha Diệp, mẹ Diệp và Trần Cửu, ba người quây quần bên bàn ăn, mẹ Diệp thậm chí còn mở chai rượu rót cho Trần Diệp một chút giống như hồi cậu còn nhỏ, nhìn đứa nhỏ nhăn mũi vì nóng mà vui vẻ cười.
“Mẹ Diệp, tại sao dì không gọi anh cùng về nhà vậy?" Dù sao cha Diệp, mẹ Diệp quanh năm đều không ở nhà nên anh trai nhất định muốn họp mặt với bọn họ.
Mẹ Diệp lại rót thêm cho cho nhóc nhà mình chút rượu, nhắm chừng đủ làm Trần Cửu nửa tỉnh nửa say, qua loa dỗ dành cậu.
"Anh trai con đang bận nên dì không gọi được cho nó. Đợi lát nó về thì tự ăn sau, dì cũng chỉ nhớ con quá thôi mà."