Trong chớp mắt khi Trần Cửu cúp điện thoại Diệp Vân Chước đã hiểu nhóc con này muốn làm gì, vội vàng chạy tới chặn người, mắt thấy sắp bắt được, lại không biết tự lượng sức mình muốn chạy, anh tức giận đến mức buồn cười, ba bước cũng thành hai bước, với tay chân nhỏ bé của Trần Cửu, không quá vài bước đã bị bắt.
“Anh.” Khuỷu tay Trần Cửu bị nắm chặt, vì chạy trốn kịch liệt một đoạn nên hô hấp dồn dập, sợ hãi cầu xin tha thứ.
“Đừng gọi anh là anh, em là tổ tông của anh mới phải.”
Diệp Vân Chước mềm cứng không ăn, nửa ôm nửa vác cậu, đi về hướng cổng trường.
Trần Cửu lại nghĩ tới lý do cậu muốn tới trường học ở, vặn vẹo thân thể, vừa tức giận vừa tủi thân.
“Anh thả em xuống, em không muốn ở cùng anh, em phải về ký túc xá.”
Hai tay Diệp Vân Chước giống như kìm sắt, không chút sứt mẻ, vỗ một cái lên mông Trần Cửu, giọng nói không có chút cảm xúc.
“Em cứ nói thêm một chữ, đợi chút về nhà anh sẽ cᏂị©Ꮒ em một lần.”
Trần Cửu hoài nghi lỗ tai cậu có vấn đề, không dám cử động, nằm trên vai anh lau nước mắt.
Tên cặn bã xấu xa, đi xem mắt rồi còn muốn quản cậu, còn nói những lời như vậy với cậu.
Khi đi đến cổng trường, bảo vệ nhìn thấy hai người bọn họ thì đóng cửa lại, đứng ở buồng bảo vệ cảnh cáo Diệp Vân Chước đang bày ra vẻ hung thần ác sát.
“Làm cái gì đấy? Trường học không cho phép bạo lực học đường, thả bạn học đó ra.” Nói xong lại hỏi Trần Cửu, “Bạn học ở trên lưng kia, cháu đừng sợ, có phải cậu ta bắt nạt cháu không, chú báo cảnh sát giúp cháu.”
Trần Cửu còn muốn học nghiên cứu sinh ở trường này, rất có thể còn học lên tiến sĩ, lúc này xấu hổ chôn mặt, nước mũi vừa khóc bôi đầy ra bộ tây trang trị giá hơn chục ngàn tệ của anh cậu.
“Anh, anh mau thả em xuống đi, xin anh đấy.” Trần Cửu đáng thương nhỏ giọng xin tha, không dám ngẩng đầu nhìn chú bảo vệ, không nhúc nhích giả vờ làm đà điểu, dù vậy Diệp Vân Chước vẫn không dao động.
“Em ấy là em tôi, tôi tới đón em ấy về nhà.” Diệp Vân Chước nói với bảo vệ.
“Cậu đừng nói nữa, nhìn cậu không giống người tốt, cậu nhóc trên vai kia có phải bị cậu đánh thuốc mê không, hôm nay không nói cho rõ ràng, cậu không được phép đi.” Bảo vệ hiển nhiên không tin, có ai đến đại học đón em mà vác em mình trên vai khiêng đi như thế không?
“Chú bảo vệ, anh ấy thực sự là anh cháu.” Trần Cửu bất đắc dĩ mở miệng, nước mũi bởi vì ngẩng đầu nên kéo dài thành sợi, Trần Cửu càng muốn khóc hơn, mặt mũi cậu mất hết rồi.
Nghỉ hè trường học ít người, nhưng Trần Cửu hầu như ra vào mỗi ngày, bảo vệ cũng có thể nhận ra khuôn mặt này, học sinh đã tự thừa nhận nên chú không thể ngăn cản.
Bảo vệ là một ông chú trung niên thành thật, nhìn hai mắt Trần Cửu đẫm lệ mông lung đáng thương mà không hề cảm nhận được sự xấu hổ của cậu, vừa cho đi vừa khuyên.
“Thật ngại quá, để bảo vệ sự an toàn của học sinh nên hãy hiểu cho, bạn học này cũng thật là, anh trai mình mà gây sự cái gì, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện.”
Một đường lái xe về nhà, Diệp Vân Chước bắt được người rồi nên cũng không nóng nảy, dựa theo tốc độ ngày thường thảnh thơi lái xe.
Trần Cửu ngồi ở ghế phụ, càng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay càng đau lòng, nghẹn khóc suốt dọc đường, khăn giấy trên xe vơi đi một nửa, cố tình anh cậu còn không thèm liếc cậu lấy một cái, Trần Cửu muốn chất vấn nhưng không dám, muốn nói chuyện với anh lại cảm thấy thật mất mặt, nước mắt càng ngày càng nhiều.
Xe đậu vững vàng trong sân chung cư, Trần Cửu không nín được, duỗi tay túm lấy ống tay áo của anh, khóc một hồi giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Anh, anh đừng làm mặt lạnh như vậy, em sợ.”
Dù sao cũng là nhóc con nhà mình, khóc lóc suốt dọc đường cũng đủ rồi, nhưng món nợ này vẫn phải tính toán rõ ràng.
“Anh về đến nhà mà không thấy ai, điện thoại cũng không gọi được, anh không biết sợ hay sao?”