Tổng Giám Đốc Trúc Mã Lớn Tuổi Là Tên Cuồng Si Thích Liếm B

Chương 11

Trước Sau

break

Trần Cửu biết về điểm này quả thật là mình sai, rũ mi khép mắt xin lỗi.
“Thực xin lỗi, lẽ ra em nên nói với anh sớm hơn.”
“Nói sớm hơn cái gì, nói em không muốn ở cùng anh, không cần thương lượng không cần nhà nữa, muốn dọn đến ký túc xá trường ở một mình sao?”
“Em không có.” Nói đến đây Trần Cửu tự mình biện giải, “Tại anh cả, anh đã đồng ý với mẹ Diệp đi xem mắt, còn làm chuyện như vậy với em, em ghét anh, đồ cặn bã.”
Diệp Vân Chước nghe những lời buộc tội vô căn cứ này, vận dụng đầu óc suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là chuyện gì, xem ra cả hai đứa con trai đều bị mẹ cho ăn một cú lừa rồi.
Trần Cửu lấy hết can đảm chất vấn, anh cậu lại chỉ nhìn cậu chằm chằm, một câu giải thích cũng không có, xem ra thật sự là chuyện ván đã đóng thuyền, Trần Cửu không thể tin anh trai quen biết mười mấy năm lại là loại người này, nhìn Diệp Vân Chước, trong mắt lại phủ kín một tầng hơi nước.
“Anh, anh không thích em cũng đừng làm vậy với em, anh còn muốn cưới chị dâu, anh có xứng đáng với chị dâu tương lai của em không?” Trần Cửu vừa nói vừa khóc.
Mắt thấy tình thế ngày càng đi theo phương hướng vớ vẩn, Diệp Vân Chước xuống xe, vòng qua mở cửa xe, tháo đai an toàn cho Trần Cửu rồi ôm ngang Trần Cửu đang bày vẻ khổ sở ra ngoài.
“Ngốc nghếch, loại chuyện này sao không tới hỏi anh, trước nay không hề có đối tượng xem mắt gì cả, mẹ lừa em đó.”
“A?” CPU của Trần Cửu gần như bốc cháy, không hoạt động được nữa.
Trần Cửu vì ghen mà náo loạn với anh một hồi, Diệp Vân Chước rất vui mừng nhưng lại có chút nghiến răng nghiến lợi: “Cùng ăn cùng ở mười bảy năm, ở trong mắt em, anh của em chính là loại cặn bã vô trách nhiệm, chơi bời, chân đứng hai thuyền vậy sao?”
Về đến nhà, Diệp Vân Chước trực tiếp bế người lên giường, chống ở trên người Trần Cửu, chưa cho một chút giảm xóc đã cúi người ngậm lấy môi em trai, đôi mắt Trần Cửu trợn tròn, ưm ưm muốn mở miệng lại bị nắm lấy cơ hội, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, cảm giác mềm mại ấm áp khiến cậu nhóc xử nam chỉ có kinh nghiệm hôn trán tê dại da đầu.
Đầu lưỡi bị hút đến tê rần, Diệp Vân Chước mới miễn cưỡng buông tha cậu, rời ra áp lên chóp mũi cậu, liếʍ nước miếng cậu chảy ra, thanh âm khàn khàn nặng nề, giống như bàn chải nhỏ tiến vào lỗ tai Trần Cửu, ngứa ngáy trong lòng.
“Không thở bằng mũi sao? Nhóc con ngốc nghếch.”
Nụ hôn đầu của Trần Cửu vẫn là với người mà cậu đã thích nhiều năm, tuy rằng trong lòng vui mừng, nhưng vẫn lo lắng muốn xác nhận một việc.
“Anh à, anh sẽ không đi xem mắt thật sao?”
Diệp Vân Chước lại hôn lên cái miệng mềm mại kia lần nữa, lấp kín những lời anh không muốn nghe, vợ anh sẽ phá hỏng không khí mất.
Hôn xong, Diệp Vân Chước ngồi dậy, cởi áo khoác tây trang, tháo cà vạt, có chút nóng nảy kéo cổ áo sơmi rồi lại áp sát Trần Cửu.
“Anh đối với em như thế nào trong lòng em còn không biết sao, nhóc sói mắt trắng, vì anh muốn chờ em lớn nên đã nhịn bao lâu nay, vốn dĩ chuẩn bị sinh nhật tháng sau thông báo cho em, nhưng hôm nay em giận anh như vậy, khi anh lái xe đi tìm em đã đổi ý, đêm nay nhất định phải cᏂị©Ꮒ em.”
Trần Cửu chưa bao giờ nghe anh cậu nói những lời thô tục như vậy, anh cậu lúc nào mà không trầm thục ổn trọng, đâu giống hiện tại, như một tên lưu manh.
“Anh thật không biết xấu hổ.” Mặt Trần Cửu đỏ bừng, hai tay chống ngực anh.
Diệp Vân Chước nhìn bộ dáng ngây thơ của em trai, trong lòng ngứa ngáy, bàn tay theo vòng eo đi xuống, đẩy mép qυầи ɭóŧ ra, bao lấy bé bướm nhỏ đã ướt đẫm dưới tiếng kêu nhỏ nhẹ của Trần Cửu.
Thân thể này đã trở nên mẫn cảm đáng yêu từ lâu dưới sự dạy dỗ hàng đêm của anh, thành thật hơn chủ nhân của nó rất nhiều.
“Mới thế đã không biết xấu hổ, vậy về sau còn nhiều nơi không biết xấu hổ lắm, bé Cửu em nhất định phải chịu đựng.”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc