Tiểu Hầu Gia Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 4: Kiểm tra

Trước Sau

break

Bôi thuốc xong hai khuỷu tay, Tôn thị lại vén áo choàng lên, xắn ống quần lên để lộ bắp chân trắng nõn.
Xắn lên cao hơn chút nữa... là đến đầu gối rồi.
Lạc Thiên Du thầm kêu không ổn.
Mấy ngày nay cậu lười biếng, thời gian thực sự thành thật bị phạt quỳ chưa đến một ngày. Gây ra chuyện lớn như vậy, thái độ có nghiêm chỉnh hay không thì không phải dựa vào tài ăn nói mà phần lớn thể hiện ở đầu gối, cứ thế này e rằng sẽ bị lộ tẩy.
Quả nhiên, vừa lộ ra hai đầu gối động tác của người phụ nữ bên cạnh liền dừng lại.
Ngay sau đó, lại nghe thấy Tôn thị hít một hơi lạnh.
"Đồ khốn kiếp nhà ngươi!!"
Tiếng hét cao vút trong trẻo, chấn động màng nhĩ, như sấm rền âm vang không dứt.
Lạc Thiên Du giật nảy mình, làm sao còn giả vờ ngủ được nữa.
Cậu chống người dậy, quay đầu nhìn lại, thấy Tôn phu nhân đã hùng hổ xông ra khỏi đại sảnh. Mang theo một luồng gió mạnh, khí thế bừng bừng.
Lạc Thiên Du ngạc nhiên, theo bản năng nhìn xuống hai đầu gối. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn ngay cả cậu cũng ngẩn người. Không biết là do ngày đó hay là do vừa rồi va chạm, cậu không cảm thấy khó chịu nhưng lúc này da thịt lại đỏ tấy, càng sưng tấy tím bầm.
Lúc này, tiếng cãi vã ở gian nhà chính bên kia vang lên ầm ĩ, hạ nhân im thin thít.
Không lâu sau, Tôn thị quay lại từ đường, lần này bên cạnh có vài tiểu tư nha hoàn đi theo, còn có cả Chiêu Niệm.
"Nhanh, đỡ công tử nhà các ngươi dậy!" Tôn thị ra lệnh.
Chiêu Niệm lập tức ngồi xổm xuống đỡ thiếu gia dậy. Hắn bị nắm lấy tay, đối phương nháy mắt ra hiệu với hắn.
Chiêu Niệm hiểu ý, nháy mắt lại ra hiệu đã rõ.
Đợi hai hạ nhân dìu tiểu hầu gia ra khỏi từ đường, Chiêu Niệm không vội đi, lục lọi khắp góc từ đường. Cau đó nhận ra có gì đó không đúng, hắn lại quay về chỗ phạt quỳ.
Hóa ra được giấu dưới bồ đoàn.
Chiêu Niệm nhét sách vào trong ngực, cùng với giấy dầu cũng xử lý luôn.
---
Trong chính đường.
Lạc Thiên Du ngồi trên ghế tựa chạm khắc hoa văn hoa mai trong tuyết. Cậu ngáp một cái, ống quần vẫn xắn lên, mặc kệ lão hầu gia khoanh tay cùng Tôn thị nhìn chằm chằm vào đầu gối cậu.
Bà tử toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích: "Phu nhân đã dặn dò rồi, lão nô làm sao dám lơ là thiếu gia? Đó là bồ đoàn mềm nhất dày nhất trong phủ, còn may thêm ba lớp đệm." Bà nói năng hùng hồn, còn giơ ba ngón tay lên minh họa.
...
"Đồ vô dụng." Lão hầu gia sắc mặt khó coi, đứng thẳng dậy, cứng nhắc quay mặt đi, quát mắng: "Mới quỳ bao lâu chân đã sưng vù lên thế này, sau này làm sao nên chuyện."
Tôn phu nhân khóc lóc: "Lão gia, sao ngài lại nhẫn tâm như vậy? Ngày kia nó còn muốn đi chợ đêm ở cầu Đông Lang chơi, ngài bảo nó làm sao đi được? Con ta từ nhỏ được nuông chiều, nào đã từng chịu khổ như vậy? Da thịt nó mỏng manh, cũng đâu phải chuyện xấu sao lại thành lỗi của nó!"
"Không phải chuyện xấu? Chẳng lẽ lại là chuyện tốt? Nàng nói xem, rốt cuộc tốt ở chỗ nào!" Lão hầu gia tức giận run tay: "Sắp đến kỳ thi hội rồi, còn nghĩ đến chuyện chơi bời!"
Lão hầu gia chỉ tay vào Lạc Thiên Du, tức đến run người: "Ta làm chậm trễ nó? Rõ ràng là nó tự mình không cầu tiến! Ở học đường nghịch đá lửa nghịch đến cả tế tửu quốc tử giám, xưa nay chưa từng nghe thấy,đây là tội đại nghịch bất đạo! Đều là do ngày thường nàng nuông chiều..."
Thấy nước bọt bắn tung tóe, Lạc Thiên Du lặng lẽ lùi về sau, nghe mà mặt đỏ bừng.
Cậu mím môi, xấu hổ không nói nên lời, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày, thầm nghĩ nguyên chủ quả thực yếu đuối, nhưng đây nào phải bênh vực, giản trực là hành hình công khai lần thứ hai.
Đúng lúc này, tiểu tư vào bẩm báo: "Lão gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong."
Giọng nói này đến đúng lúc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc