Đây là quy củ ngầm của các hí lâu: trước khi lên hát, phải ra mắt vị khách vung tiền vì mình. Lấy cớ “kính rượu” để tiến lại gần thân mật một chút. Ôm eo nắm tay gì cũng được, miễn không quá đáng thì mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Liễu Nhi nâng vò rượu nữ nhi hồng, rót đầy hai chén rồi tự mình cầm một chén, chén còn lại đưa cho tiểu hầu gia.
Chỉ là, vị tiểu hầu gia lại giống như khúc gỗ chẳng hiểu phong tình. Cậu chỉ im lặng uống rượu, khiến Liễu Nhi đành phải chủ động hơn một chút. Bàn tay nhỏ liền lén khẽ chạm vào tay của tiểu hầu gia.
Lạc Thiên Du cảm thấy da đầu tê rần. Theo phản xạ, cậu lùi lại một bước, vội rút tay khỏi sự đụng chạm của Liễu Nhi.
Dư chưởng quầy: “?”
Liễu Nhi: “?”
Lâu Khiêm cũng ngẩn ra theo.
Lạc Thiên Du trong lòng xấu hổ cực kỳ.
Cậu là nam nhân chân chính đấy! Không phải vì không nể mặt mỹ nhân, mà là vì...
Người khác có thể không biết nhưng cậu đã đọc qua nguyên tác nên biết cô nương này tên thật là Liễu Thứ Tuyết, một nhân vật “giả nữ” nổi tiếng trong tiểu thuyết.
Đây còn là dạng nhân vật phụ khiến độc giả yêu thích vô cùng. Thậm chí đến giữa sách nhân vật này vẫn còn đất diễn.
Cậu là một thẳng nam vả lạ còn biết rõ người đứng trước mặt tuy có gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng dưới lớp son phấn đó là một… nam nhân.
Vì vậy, cậu không thể chịu nổi sự tiếp xúc thân mật của Liễu Nhi, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt. Đến hí lâu xem hát thì được, bao trọn hí lâu cũng không sao, nhưng với nam nhân thì cậu thật sự không thể, dù là nam giả nữ cũng không được.
Cũng chính vì vậy, cậu mới không muốn dính dáng đến cái chiến trường tình ái đầy thị phi ấy. Dù Văn Ngọc có đẹp như tiên trên trời, cậu cũng chẳng có chút hứng thú nào với mỹ nhân này.
Huống chi so với Văn Ngọc, Liễu Nhi rõ ràng còn kém một bậc.
Liễu Nhi bị từ chối, thoáng ngẩn người. Sau đó, ánh mắt "nàng" liền loé lên một tia khó đoán rồi âm thầm nghiến răng, cùng Dư chưởng quầy rời khỏi phòng.
Đợi đến khi tiểu hầu gia trong phòng uống xong một chén rượu ấm, hơi nóng tràn từ cổ họng xuống lồng ngực, xua tan cái lạnh.
Bên trong, tiểu hầu gia uống một ngụm rượu ấm, cảm giác nhiệt khí dâng lên, lan tỏa từ cổ họng đến lồng ngực, hàn ý cũng theo đó tan đi.
Lạc Thiên Du liếc nhìn sân khấu phía dưới, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn nhiều.
Đã xuyên rồi, lại còn nắm rõ cốt truyện, thay vì đợi đến khi đại kết cục hạ màn mới mạo hiểm chơi trò giả chết, chi bằng từ bây giờ chủ động sửa cốt truyện từ đầu!
Bởi vì trong nguyên tác, cạu chính là tên công đầu tiên xuất hiện.
Khởi đầu của câu chuyện này chính là tiểu hầu gia cưỡi ngựa xông vào đêm chợ Đông Lang Kiều, gây nên hỗn loạn, người người bỏ chạy, tiếng la hét vang trời, suýt nữa còn giẫm chết một bé gái đang mua hồ lô đường.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Văn Ngọc từ trên không bay xuống, cứu được đứa bé.
Còn tiểu hầu gia thì ngã ngựa, mà không ngờ rằng, cú ngã đó lại khiến cậu "nhất kiến chung tình" với thiếu niên trước mắt.
Một tình tiết rập khuôn đến mức khiến người ta sởn cả da gà.
Lạc Thiên Du cảm thấy bản thân như bị sét đánh qua ba lần khi nhớ đến tình tiết cũ rích ấy. Điều an ủi duy nhất là… may mà đến phiên chợ đêm ở Đông Lang Kiều còn mấy ngày nữa, hiện tại tạm thời chưa cần lo việc chạm mặt nhân vật chính thụ.
Loại khổ vì tình này cậu thật sự ăn không nổi.
Cậu chỉ muốn… sống sót.