Tiểu Hầu Gia Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 3: Chết rồi!

Trước Sau

break

Che mặt bằng trang sách, tiểu công tử không nhịn được, trong đầu bão tố nổi lên.
Chỉ bằng hai ngón tay đã khiến cậu thành tàn phế... Tên tác giả chó chết này, không nói gì khác, xét về mặt sinh lý thì thiết lập này có hợp lý không? Rốt cuộc là dùng hai ngón nào, ngón cái và ngón trỏ?
Hay là ngón trỏ và ngón giữa!?
Tiểu hầu gia này phải mềm yếu đến mức nào?
Lạc Thiên Du ném quyển sách sang một bên, trong lòng chất chứa mây buồn phiêu dạt, bèn nhắm mắt dưỡng thần. Cậu nghĩ, những ngày tháng sau này liệu có phát triển theo cốt truyện của cuốn sách kia hay không còn phải xem xét, nhưng trước tiên... phải cải thiện thân thể yếu ớt này.
Ít nhất đừng để bị người ta phế hai chân chỉ bằng hai ngón tay, thật mất mặt.
Lạc Thiên Du đặt lò sưởi tay tinh xảo mạ vàng còn hơi ấm vào lòng, khoác áo ngoài lên người, bên cạnh là lò than có hoa văn chạm nổi, than đang cháy hừng hực, lửa bập bùng, tiện cho việc hun đồ ăn.
Than củi lăn tròn, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách, hòa lẫn với mùi đàn hương thoang thoảng, có chút ru ngủ.
Cậu mơ màng ngủ thiếp đi.
Lại mở mắt ra, Lạc Thiên Du nghe thấy tiếng trống canh ở xa. Không lâu sau, đèn lồng lóe sáng bên ngoài từ đường, hạ nhân bắt đầu bận rộn. Cậu liếc thấy ánh nến lay động còn ngoài cửa sổ trăng đã lên cao giữa trời.
Trời vẫn còn tối.
Mới giờ Dần, cha cậu đã phải dậy chuẩn bị lên triều sớm rồi.
Lạc Thiên Du tỏ vẻ thông cảm sâu sắc. Vừa lật người lại định tiếp tục ngủ, cậu lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng nữ nhân khóc xen lẫn tiếng mắng chửi. Hạ nhân xách đèn lồng đi ngang qua ngoài cửa sổ thì thầm: Tiểu hầu gia quỳ ba ngày, Tôn phu nhân cũng khóc lóc om sòm ba ngày.
Lạc Thiên Du bật dậy, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn.
Với tình hình này, không bao lâu nữa sẽ ầm ĩ đến từ đường, không chừng sẽ có một cuộc kiểm tra đột xuất.
Chết rồi quyển sách!
Còn có giấy dầu gói khoai lang nướng chỉ còn vỏ và bánh hạt dẻ chiên, tất cả đều được giấu kỹ. Cậu mới ngồi lại trên đệm, quỳ với tư thế chuẩn mực.
Nghĩ ngợi một hồi cậu lại thấy như này thì giả tạo quá. Vậy nên cậu nhẹ nhàng dựa đầu vào bồ đoàn, cúi người nằm sấp xuống giả vờ như đang quỳ ngủ. Chỉ là, cái đệm quá mềm quá trơn, sơ ý trượt khỏi bồ đoàn, đầu gối liền trực tiếp quỳ xuống nền đất lạnh cứng.
Lạc Thiên Du cắn răng, đau đến hít hà một hơi.
Khoảng nửa canh giờ sau quả nhiên có tiếng bước chân từ xa đến gần, thẳng tiến đến chính đường.
Lạc Thiên Du sợ bị phát hiện, vẫn giữ nguyên tư thế. Đợi người đó đến gần, ngồi xổm xuống, dường như đang quan sát cậu kỹ lưỡng.
Đang do dự có nên nhân cơ hội tỉnh dậy hay không, bỗng nhiên, lò sưởi tay đã nguội trong tay áo cậu bị rút ra. Đang ngẩn người, thì được thay bằng một lò sưởi tay nóng hổi, tay áo bên trái cũng được đặt lò sưởi tay, thậm chí trong lòng còn được nhét thêm một túi chườm nóng mới đổ nước sôi vào.
Hơi ấm nhanh chóng xuyên qua lớp áo lót lan tỏa theo áo khoác, sưởi ấm cơ thể, xua tan đi cái lạnh tích tụ cả đêm. Thật là dễ chịu.
Ngón tay thon dài mềm mại, động tác tỉ mỉ nhẹ nhàng như lại sợ đánh thức cậu, hơn nữa giờ này có thể đến từ đường... chắc hẳn là mẫu thân cậu, Tôn phu nhân.
Ngay sau đó, tay áo của cậu được nhẹ nhàng xắn lên, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc xắn lên cao hơn nữa. Khuỷu tay cậu đã bị cọ xát đến đỏ ửng.
"Con cưng của mẹ ơi..."
Tôn phu nhân lau nước mắt, vừa lấy ra lọ trúc đã chuẩn bị sẵn để chấm thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ.
Bên tai là tiếng khóc nức nở bị đè nén.
Lạc Thiên Du hơi cứng người. Trước khi xuyên sách, mẹ cậu mất sớm, sự quan tâm tỉ mỉ như vậy đối với cậu quả thực xa lạ. Cậu có chút lúng túng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc