Tiểu Hầu Gia Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 3: Liễu Nhi

Trước Sau

break

Không cần thiết, thật sự không cần thiết chút nào.

Nhân vật chính đã có cả đống người thương nhớ. Cái chuyện này cậu thật sự không nhất thiết phải chen lấn làm gì.

Chi bằng… sớm lo đường lui cho mình thì hơn.

Trước khi tai nạn xe hơi xảy ra ngoài đời thực, vừa khéo được cậu lật đến trang cuối cùng. Lạc Thiên Du còn mơ hồ là khi ấy ở mép trang có một dòng chữ viết tay rất nhỏ, giờ nghĩ lại đó chẳng khác nào một cọng rơm cứu mạng.
Nhưng sau khi xuyên sách, cậu lại không thể nhớ rõ nội dung cụ thể nữa.

Đại khái ý nghĩa là…

Nó gợi ý rằng cậu cần tận dụng cái kết để “giả chết thoát thân”. Như vậy sẽ thành công rút lui, cuốn sách này từ đó không còn liên quan gì đến cậu nữa.

Nhưng với thân thủ hiện tại thế này, liệu cậu có kiểm soát nổi được chuyện chết giả hay lại thành chết thật?

Đang trầm tư suy nghĩ, thì đúng lúc này Dư chưởng quầy của Trích Tiên Lâu bước vào phòng. Hắn dẫn theo Liễu Nhi nổi danh khắp kinh thành đến gặp vị khách đã bao trọn hôm nay.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân uyển chuyển, theo sau là giọng nữ mềm mại, e ấp:

“Ta đến bái kiến hai vị công tử.”

“Vào đi.”

Dư chưởng quầy của hí lâu mở cửa, trên mặt nở nụ cười tươi rói. Hắn dẫn Liễu Nhi vào nhã gian, vội vàng xoa tay hành lễ: “Hai vị công tử đặt chân đến đây, quả thực khiến Trích Tiên Lâu này được rạng danh, là phúc phận mấy đời nhà lão Dư ta tu được…”

“Mau, Liễu Nhi, trước khi hát khúc tiếp theo, để hai vị này nhìn ngắm một chút.”

Màn kịch chính sắp bắt đầu rồi.

Nguyên chủ hôm nay bao trọn cả lầu, chính là vì muốn được gặp mặt vị mỹ nhân này.

Tiếng bước chân ngày càng gần, hai người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Ánh nến trong phòng sáng rực, chỉ thấy một nữ tử mặc y phục lộng lẫy bước vào, trâm ngọc trên đầu tỏa ánh sáng lấp lánh. Dung nhan mỹ nhân đẹp đến như thể bước ra từ bức tranh thủy mặc.

“Tiểu hầu gia, Lâu công tử.” Nữ tử cúi người hành lễ, giọng nói e dè lại mang theo chút mềm mại dịu dàng:

“Tiểu nữ Liễu Nhi, đặc biệt đến thỉnh an hai vị công tử.”

Lạc Thiên Du thầm nghĩ, người ta có thể trở thành nhân vật nổi danh kinh thành đương nhiên không phải ngẫu nhiên. Chỉ riêng gương mặt này thôi cũng đủ khiến khán đài chật kín người, dù cho Liễu Nhi có cất giọng hát dở như Trương Phi đi nữa.

Chỉ là cậu đã không còn là nguyên chủ, đương nhiên chẳng có lòng dạ gì tơ tưởng tới mỹ nhân.

“Đứng dậy đi.” Lạc Thiên Du tâm trí không ở đây nhưng lại sợ lộ ra sơ hở, cậu đành tiện miệng tìm chuyện để nói:

“Dạo này không gặp, cô nương trông gầy đi thì phải.”

Liễu Nhi khựng lại, như không ngờ được cậu sẽ quan tâm đến thân thể mình, ngẩn người vài giây mới dịu giọng đáp:

“Đa tạ tiểu hầu gia quan tâm, gần đây tiểu nữ chuyên tâm luyện hát. Trong lòng chỉ sợ hôm nay lên đài biểu diễn không tốt, khiến công tử chê cười.”

“Sao có thể?”
Tiểu hầu gia vụng về trò chuyện:

“Thân thể vốn quý giá, vẫn nên giữ gìn cho tốt.”

Liễu Nhi cúi người hành lễ: “Vâng.”

“Chuyện nhà cô nương dạo này thế nào rồi?”

“Nhờ công tử quan tâm, trong nhà mọi chuyện đều ổn.”

Lâu Khiêm khoanh tay đứng nhìn, thấy một hỏi một đáp ngọt như mật, còn hơn cả những lời tán tỉnh công khai. Cảm giác như hai người kia đã quên sạch sự tồn tại của hắn.
Dư chưởng quầy ở bên vội thúc giục:

“Liễu Nhi, sắp đến lượt rồi, mau kính rượu hai vị công tử đi.”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc