Tiểu Hầu Gia Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 2: Xuyên thành tiểu hầu gia!

Trước Sau

break

Chiêu Niệm ấp úng, khó xử nói: "Công tử, ngài đã bị lão gia phạt quỳ ba ngày rồi, ba ngày nay chịu không ít khổ sở, ăn không ngon ngủ không ấm, nếu lại bị lão gia phát hiện quyển sách này..."
Tiểu hầu gia nhíu mày, bất đắc dĩ: "Nếu ngươi không yên tâm thì sáng mai lại đây lấy."
Chiêu Niệm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa sách, nhanh chóng nói: "Thuộc hạ sáng sớm sẽ đến, công tử cẩn thận ngủ quên."
"Hừ." Lạc Thiên Du ôm sách và đồ ăn nhảy xuống bệ cửa, trở về bồ đoàn của mình, không để ý đến hắn nữa.
Chiêu Niệm không nỡ rời đi, đứng ở cửa sổ sau nhìn ngó một hồi, càng nhìn càng mềm lòng, lại nghĩ cửa sổ mở như vậy gió lạnh sẽ lùa vào từ đường, bèn vội vàng đóng lại, chèn cho kín.
-
Lạc Thiên Du nghe tiếng người đi xa, đặt đồ ăn sang một bên, nhanh chóng đặt hai quyển sách cổ lên bồ đoàn, lần lượt mở ra.
Rất nhanh, liền tìm thấy cái tên "Văn Ngọc".
Lật xem một hồi, Lạc Thiên Du từ đầy mong đợi chuyển sang thất vọng não nề, đây nào phải nguyên tác? Rõ ràng là đồng nhân tiểu hoàng văn mùi mẫn do người xưa viết mà.
Biết trước sẽ xuyên không, lúc đọc sách cậu nên tạo thói quen tốt, ít nhất mỗi lần nên chú ý đến cái tên sách chết tiệt kia hoặc tên tác giả, cũng không đến nỗi bây giờ mò kim đáy bể!
Đúng vậy.
Mọi thứ trước mắt... đều đến từ nội dung của một cuốn sách.
Cậu không phải người của triều đại này, càng không phải tiểu hầu gia kim tôn ngọc quý gì cả.
Đây là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ vạn nhân mê. Ban đầu do người xưa viết, sau được chuyển thể trên mạng, lượng tiêu thụ và độ nổi tiếng trong thời gian đăng tải rất cao. Nhân vật chính thụ vạn nhân mê tên là Văn Ngọc, là trạng nguyên do tiên đế đích thân chỉ định. Y thường xuyên đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nhân dân gian, là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng kinh thành.
Rất nhiều đại lão và pháo hôi thèm muốn y, nhưng không ai thực sự bước vào trái tim mỹ nhân.
Theo lý mà nói, Lạc Thiên Du đã xuyên vào một gia đình cực kỳ tốt.
Tước vị hầu gia, khai quốc công thần, tam đại trung lương.
Phụ thân lập công cứu giá trong cung biến, đang được thánh thượng sủng ái, mẫu thân là con gái của quốc công gia, được phong cáo mệnh phu nhân. Xuất thân cao quý như vậy, từ nhỏ được xem như bảo bối, chính là đích trưởng tử Lạc Thiên Du.
Đây là khởi đầu thần tiên mà những người xuyên sách có nằm mơ cũng không thấy được.
Nhưng mà cậu cũng là một trong những người theo đuổi cuồng nhiệt mỹ nhân thụ trong sách, luôn nằm trong top đầu bảng xếp hạng công!
Fan CP của cậu và Văn Ngọc cũng không ít. Cậu là công đầu tiên xuất hiện trong truyện, ngoài việc si tình, độc giả thích cách tác giả không tiếc lời khen ngợi dung mạo của tiểu hầu gia, và tính cách thiếu niên nhiệt huyết, ý chí ngất trời, độc nhất vô nhị trong số những công mua cổ phần.
Thậm chí, cậu còn có cả câu khẩu hiệu cổ vũ của fan hâm mộ trên Tieba và các trang web đồng nhân lớn, gọi là:
"Chiết phiến dục ngữ hoàn hưu, thiên ngộ bất như nhất du."
(Quạt xếp lại muốn nói lại thôi, ngàn lần gặp gỡ không bằng một lần gặp Du).
Là một công tử bột ăn chơi trác táng chính hiệu, tiểu hầu gia lại không có ưu thế gì trong số những người cạnh tranh. Cậu được nuông chiều từ bé, võ công không cao, thơ văn viết ra lại khiến quốc sư im lặng hết lần này đến lần khác.
Nói khó nghe, chính là cái bình hoa di động.
Uống rượu hoa, đi xem hí khúc, cưỡi ngựa náo loạn chợ... Con trai của Lạc hầu kiêu ngạo thành tật, ngang ngược bá đạo nổi tiếng khắp kinh thành.
Điều này phần nào đã định sẵn kết cục bi thảm của tiểu hầu gia về sau, theo như trong sách viết - cậu bị một công khác đánh bại chỉ bằng hai ngón tay, khiến hai chân bị phế.
Từ đó, khí chất ngạo nghễ hoàn toàn biến mất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc