"Trời xanh phù hộ, mọi việc như ý."
Dưới màn đêm, mái hiên dài dọc theo con phố phủ đầy sương giá có một người xách đèn lồng vội vã bước đi. Tháng mười mùa đông, kinh thành tiêu điều, chỉ còn dòng chữ nhỏ trên giấy đèn le lói lay động.
Chiêu Niệm đặt đèn lồng lên chiếc ghế dài ở hành lang từ đường của Hầu phủ, giơ tay gõ nhẹ khung cửa sổ, gọi: "Tiểu hầu gia."
Không ai đáp lại.
Vậy nên lại gõ, lực đạo vẫn nhẹ nhàng.
Đến tiếng gọi thứ ba, cửa sổ gỗ bỗng nhiên mở ra.
Một bóng người xuất hiện đột ngột. Tay cậu vịn mép cửa sổ hơi chống lên, liền nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên bệ cửa. Người đến tìm một tư thế thoải mái, hai tay khoanh trước ngực, lưng cậu dựa vào cửa sổ gỗ chạm khắc hoa văn màu đỏ son. Chân còn lại của cậu buông thõng xuống.
Gió thổi qua mái hiên, giấy cửa sổ bằng tre kêu xào xạc, khiến Chiêu Niệm giật mình.
Người dựa vào cửa sổ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Cậu mặc áo khoác màu xanh đen thêu hoa văn vàng kim, vai rộng eo thon, một dải lụa đỏ buộc tóc ra sau đầu, ánh nến bên cạnh hắt xuống vài sợi tóc rủ xuống lớp lông thú, gấu áo đính ngọc bội bằng mỡ dê trắng, gió thổi qua, tựa như gợn sóng trên bức tranh thủy mặc.
Đối phương chống tay lên đầu gối, đang cúi đầu nhìn hắn.
Chính là tiểu hầu gia nhà hắn!
Chỉ là vị công tử đẹp như thiên tiên này, khẽ vẫy tay bảo hắn lại gần, hạ giọng nói: "Không bị ai phát hiện chứ?"
"Không ạ." Chiêu Niệm khẽ cười, "Thuộc hạ làm việc luôn kín kẽ."
Nói xong, hắn đưa tay vào trong áo khoác lông thú, từ trong ngực lấy ra một gói giấy dầu bọc kín, còn đang bốc khói nghi ngút. Hương khoai lang nướng thoang thoảng bay ra.
"Còn nóng hổi đây ạ."
Chiêu Niệm mở giấy dầu, nắm lấy một đầu củ khoai, bóc lớp vỏ nướng cháy, để lộ phần thịt khoai vàng ươm bên trong, thổi nhẹ rồi đưa cho tiểu công tử.
Lạc Thiên Du cầm trên tay, quả thực nóng.
"Công tử, lò sưởi tay còn ấm không? Có cần thay cái mới không ạ?"
"Vẫn ấm. Trước khi rời phủ ngươi mới đưa mà."
Chiêu Niệm gật đầu. Nhưng không khỏi nghĩ vừa rồi khi đưa khoai lang nướng qua, hắn chạm vào tay thiếu gia lại thấy lạnh ngắt.
Tiểu hầu gia dùng đá lửa đốt râu tiên sinh trên lớp học, sau đó bị phạt quỳ ở từ đường đến nay đã ba ngày.
Từ đường lạnh lẽo, bồ đoàn cứng ngắc, đồ ăn cũng không ngon... Tiểu hầu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, thân thể làm sao chịu nổi?
Chiêu Niệm không khỏi đau lòng.
Nhìn thiếu gia nhà mình ăn uống rất ngoan ngoãn, hơi nóng phả lên hàng mi dài, khiến cậu khẽ nheo mắt. Giữa trời đông giá rét, tai cùng hai má đều ửng hồng hệt như một cục tuyết được nặn bằng gấm vóc.
Nào giống như lời đồn đại phóng đãng ăn chơi trác táng kia! Thật sự là người đời hiểm ác, lời đồn thổi thất thiệt.
Đang ngẩn người, tiểu hầu gia bỗng hạ giọng, ghé sát lại, huých khuỷu tay vào vai hắn: "A Niệm, thứ ta muốn đâu?"
Chiêu Niệm hoàn hồn, trong lòng chùng xuống.
Sau đó, lề mề lấy từ trong ngực ra hai quyển sách, gáy sách khá mỏng, bìa sách ghi rõ: "Phong Hoa Truyện", "Ngọc Đình Ký".
Tiểu hầu gia phấn chấn hỏi: "Nhân vật chính bên trong, có phải là 'Văn Ngọc' mà ta nói không?"
"Vâng, cả hai quyển đều có."
Chiêu Niệm mấp máy môi, khó giấu vẻ lo lắng, chỉ đành nhỏ giọng dỗ dành: "Công tử, mấy quyển sách nhảm nhí này xem cho khuây khỏa thì được, nhưng ngàn vạn lần đừng để lão gia và phu nhân nhìn thấy..."
"Biết rồi biết rồi." Tiểu hầu gia xua tay, rõ ràng là muốn đuổi khách, "Không còn sớm nữa, mau đi nghỉ đi."
Sau đó, tiểu hầu gia giật giật sách, thấy không giật được.
"To gan." Tiểu hầu gia trầm mặt, giả vờ tức giận: "Không tin tưởng chủ tử nhà mình?"
Chiêu Niệm vội vàng giải thích, "Thuộc hạ không có ý đó!"
"Vậy thì nắm chặt làm gì?"