Tiểu Hầu Gia Chỉ Muốn Chạy Trốn

Chương 5: Cứ phạt con thêm đi

Trước Sau

break

Lão hầu gia phủi áo choàng, mặt mày xám xịt gọi người thắt đai lưng.
Ông cao lớn, vạm vỡ, tổ tiên ba đời đều như vậy. Nghĩ đến khi mình còn trẻ, theo cha chinh chiến sa trường, tả xung hữu đột, oai phong lẫm liệt như vào chỗ không người. Không biết tại sao lại sinh ra đứa con yếu ớt mỏng manh như vậy?
Không nhịn được lại liếc nhìn bắp chân và đầu gối đỏ tấy của Lạc Thiên Du, đang dần chuyển sang tím bầm. Cuối cùng cũng giãn lông mày, thở dài, lạnh lùng nói: "Sưng thì đi bôi thuốc, còn ở lại đây làm gì?"
Đây rõ ràng là đã tha thứ.
Công tử không cần bị phạt quỳ nữa!
Chiêu Niệm mừng rỡ, vội vàng từ bên cạnh đỡ tiểu công tử dậy, lại thấy tiểu hầu gia đứng im tại chỗ, không chỉ không nhúc nhích, dường như còn đang ngẩn người.
Chờ đã, cầu Đông Lang, chợ náo nhiệt...
Vừa rồi Tôn phu nhân nói, chẳng phải là hội đèn lồng ở cầu Đông Lang sao?
Những cái tên quen thuộc ghép lại với nhau, gợi lại ký ức khi cậu đọc nguyên tác, suy nghĩ miên man, Lạc Thiên Du giật mình, trong lòng hoảng hốt, chuông báo động vang lên ầm ĩ.
Cốt truyện chợ đêm nổi tiếng sắp đến rồi sao?
Lúc này cốt truyện trong sách mới chỉ đến 5%, Văn Ngọc đã rời kinh thành ba năm, lần này vì tìm thầy thuốc cho mẹ nên y lén lút trở về kinh. Không ngờ mới được một thời gian ngắn đã gặp nhân vật quan trọng đầu tiên trong sách - chính là cậu.
"Tiểu hầu gia cưỡi ngựa náo loạn chợ đêm" là một trong những cốt truyện kinh điển mà độc giả say mê nhắc lại, xác định vị trí đặc biệt của Lạc Thiên Du trong số rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Cậu là công đầu tiên xuất hiện trong truyện.
Vậy thì đêm ngày kia, chính là lần đầu tiên cậu và mỹ nhân thụ vạn nhân mê Văn Ngọc trong sách gặp nhau ở chợ đêm!
Từ đó về sau, cậu nếm trải đủ mùi vị đắng cay của tình yêu, thậm chí liên lụy đến cả gia tộc. Khi không còn ai chống lưng, cuối cùng cậu rơi vào kết cục thân tàn ma dại, chết tha hương?
Tiểu hầu gia đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân lạnh toát.
Cứ tưởng xuyên sách rồi còn có thể tiêu dao thêm hai năm nữa, kết quả nhanh như vậy đã bắt đầu đi theo cốt truyện rồi sao?
Không được.
Cậu phải tự cứu mình.
Chỉ là, làm sao để đảm bảo cậu không có bất kỳ cơ hội nào gặp gỡ nhân vật chính Văn Ngọc? Chỉ sợ nguyên tác có sức mạnh không thể kháng cự, biến cố nhiều vô kể, nếu muốn phòng ngừa chu đáo, e rằng cậu cần phải có một lý do để 'trong vòng hai ngày tuyệt đối không thể rời khỏi phủ'.
Lão hầu gia Lạc Trấn Xuyên thở ra một hơi trọc khí, tâm trạng thoải mái hơn chút, cuối cùng cũng có chút đau lòng hối hận. Ông chỉnh lại y phục, mặc một thân áo choàng cổ tròn màu xanh đậm thêu hình kỳ lân đạp mây, đội mũ tiến sĩ, để thị vệ thắt đai lưng, ăn mặc chỉnh tề.
Lại nghe thấy phía sau "bịch" một tiếng. Âm thanh không nhỏ, khiến ông quay đầu lại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lạc Thiên Du quỳ xuống, đầu gục xuống tấm đá xanh, động tác rất trơn tru: "Cha, đêm qua con ở từ đường đọc hết hai quyển sách dâm ô."
"Cha cứ phạt con thêm hai ngày nữa đi."
---
Lời vừa nói ra, đại sảnh im phăng phắc.
Tôn phu nhân sợ đến mức đánh rơi khăn tay xuống đất, nha hoàn không dám nhặt, vội vàng liếc nhìn sắc mặt của hầu gia.
"Con vừa nói gì?"
Chiêu Niệm giật mình toát mồ hôi lạnh, hồn vía lên mây.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc