Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 169

Trước Sau

break
Tạ Miêu cũng cảm thấy, bây giờ Cố Hàm Giang như người khác so với lúc trước khi cô thức tỉnh ký ức.

Cũng không biết có phải anh đã trải qua những gì không tốt hay không, luôn xa lánh và phòng bị mọi người.

Đang nghĩ ngợi, Hứa Văn Lệ lại thì thầm bên tai cô: “Anh ấy có luyện viết chữ bằng phấn à? Viết đẹp quá.”

Tạ Miêu ngẩng đầu, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp và cơ thể thon dài của anh khi đưa tay chép đề.

Đừng nói, tỉ lệ cơ thể của nam chính thật chuẩn. Vai rộng eo thon chân dài, mùa đông mặc đồ rất dày cũng không có vẻ mập mạp, ngược lại còn có cảm giác đẹp trai hơn những người khác.

Có điều Tạ Miêu chỉ nhìn bằng hai mắt, ánh mắt cũng dần dần bị đề bài trên bảng hấp dẫn.

Chờ Cố Hàm Giang viết xong xuống dưới, cô đã có cách giải, thậm chí vừa ăn vừa lấy bút viết đáp án lên vở toán.

“Chép xong rồi.”

Cố Hàm Giang phủi ngón tay dính phấn, trả tờ giấy mỏng kia cho Tạ Miêu.

Anh chuẩn bị đi rửa tay, Tạ Miêu gọi anh lại, cười khanh khách đưa một trứng gà nướng tới: “Cảm ơn cậu.”

Cố Hàm Giang nhìn đôi mắt đào hoa hơi cong của cô, cúi đầu nhìn quả trứng gà trong bàn tay trắng nõn của cô, vươn tay.

Nhiệt độ trên trứng gà lập tức xuyên qua da, một đường lan vào lòng, khiến trái tim của anh nóng theo.

Nó khiến cho tâm trạng của anh luôn rất tốt, nhìn thấy Lâm Hạo chạy tới hỏi bài Tạ Miêu thì cũng không thấy chói mắt nữa.

Ít nhất anh còn có trứng gà, còn thằng nhóc này không có gì cả.

Kết quả khiến Lâm Hạo nhìn anh thêm mấy cái, hoài nghi trong lòng anh đang có suy nghĩ xấu xa gì.



Thời gian gấp rút ôn tập thật sự qua rất nhanh, vào tháng 1 năm 79 không được mấy ngày thì cuộc thi cuối kỳ đã bắt đầu.

Trước kia Tạ Miêu không biết nhưng sau khi thành phố Vọng Sơn tự khôi phục việc thi đại học thì lần đầu tiên tổ chức thi toàn thành phố.

Trường học rất coi trọng, nghĩ không ít cách tìm bài thi ở thành phố cho họ làm, Tạ Miêu ôn tập cũng rất nỗ lực.

Ngay cả Hứa Văn Lệ dễ chán cũng ít khi kiên trì được như vậy.

Theo cách nói của cô ấy, hễ là học không nổi nữa, chỉ cần nhìn Tào Khiết thì chắc chắn sẽ có động lực.

Đương nhiên, những nỗ lực đó của cô ấy cũng không uổng phí.

Vừa ra khỏi trường thi toán, Hứa Văn Lệ ôm Tạ Miêu nhảy dựng lên: “Chị Miêu Miêu chị nói đúng rồi! Chị kêu em chú ý những đề hình đó, làm rất nhiều, còn có hai bài trong quyển “Tuyển tập Toán Lý Hóa” nữa chú!”

Chờ thi xong những môn còn lại, cô ấy càng kích động không thôi: “Em lớn như vậy rồi cũng chưa từng thi tốt như vậy, lần này nếu thi không hơn cậu ta thì em cũng phải xin lỗi chị tốn công ôn tập cho em rồi!”

“Cán sự môn Toán, tôi thấy lần này môn Toán của tôi chắc chắn có thể đạt tiêu chuẩn, cậu định khi nào kêu tôi mời cậu đi ăn?”

Khi Hứa Văn Lệ bình tĩnh trở lại, Lâm Hạo gõ gõ mặt bàn của Tạ Miêu.

Vừa nghe cậu ta nói như vậy, Trịnh Chí An cũng nói: “Cậu không nói tôi cũng không nghĩ đến, Tạ Miêu, nếu lần này tôi có thể tiến bộ, tôi cũng mời cậu đi ăn. Cậu đoán đề quá chuẩn, như sớm biết các thầy cô muốn ra đề gì vậy.”

“Đi ra ngoài ăn cơm còn phải lấy phiếu nữa, mời gì chứ.” Tạ Miêu có chút dở khóc dở cười.

“Cậu cứ nói cậu muốn ăn cái gì, đến lúc đó tôi kêu mẹ mang đến.”

Trong phòng học vô cùng náo nhiệt, dường như trên mặt mỗi người đều là vẻ thả lỏng khi vừa thi xong, cùng với mong chờ kỳ nghỉ sắp đến.

Chắc do hỏi thời gian thi của trước rồi nên sau khi thi xong 1 ngày, nhà họ Tạ nhận được điện thoại của mẹ Cố Hàm Giang.



Tạ Kiến Hoa giúp đỡ chạy vặt, kêu Cố Hàm Giang lại đây trả lời điện thoại.

Cố Hàm Giang nói với người nhà nói một hồi, sau khi cảm ơn Vương Quý Chi thì dừng bước ở cửa phòng của Tạ Miêu.

Anh yên lặng đứng một lát, giơ tay muốn gõ cửa thì Tạ Miêu đã mở cửa ra.

Dường như tâm trạng của cô không tồi, nhìn thấy anh thì cười hỏi: “Gọi xong rồi à?”

“Ừ.” Cố Hàm Giang vội báo: “Bọn họ kêu tôi có kết quả thì đến Bắc Kinh ăn tết.”

“Vậy là tốt rồi.” Tạ Miêu nói: “Cũng nhiều năm anh không trở về rồi, cuối cùng cũng đoàn tụ với gia đình.”

“Lần này có khi trở về hơn một tháng.”

Cố Hàm Giang muốn hỏi cô một chút, mình đi lâu như vậy, cô có nhớ anh một chút nào hay không.

Nhưng tới bên miệng lại trở thành: “Cậu muốn gì không? Tôi mua cho.”

“Không cần.”

Tạ Miêu xua xua tay: “Mang nhiều đồ vậy thì rất nặng.”

Cố Hàm Giang không biết nói gì cho phải, hơn nửa ngày, mới trầm giọng nói: “Vậy trước tiên chúc cậu năm mới vui vẻ.”

“Ừ, cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, thuận buồm xuôi gió.”

Tạ Miêu muốn đi WC, hai người chưa nói được mấy câu liền tách ra.

Cố Hàm Giang vừa ra, Đại Hoàng ghé vào trong ổ lập tức nhảy dựng lên, hướng về phía anh bắt đầu điên cuồng rít gào.
break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc