Anh đã quen, Mã Vĩ đang ở cửa nói chuyện với Tạ Kiến Hoa lại hoảng sợ.
“Cho nhà cậu bị gì vậy? Sao đột nhiên sủa lớn tiếng vậy?”
“Không cần quan tâm đến nó, mỗi lần Cố Hàm Giang ở gần nó đều như vậy, cũng không biết hai người họ có gì thù.”
Tạ Kiến Hoa không để bụng mà nói, túm lấy cậu ta: “Cái khi nãy cậu nói, lúc nào vậy?”
Lúc trước Mã Vĩ động đến vẻ ngoài của Cố Hàm Giang mà bị đánh ra bóng ma tâm lý, vừa nghe ba chữ Cố Hàm Giang này thì cứng người.
Cậu ta kéo cao cổ áo lông lên theo bản năng, muốn che kín mặt mình.
Tạ Kiến Hoa lại liên tiếp truy hỏi: “Rốt cuộc là lúc nào? Không lẽ các cậu không muốn mang tôi đi chơi chứ?”
“Sao vậy được, tôi đã nói với cậu rồi, chắc chắn không thể bỏ rơi cậu được.”
Không có cách nào khác, Mã Vĩ chỉ có thể hạ giọng: “Mấy ngày nay đã bắt đầu tổ chức, kéo dài đến 15 tháng giêng……”
Dáng vẻ của hai người thật sự có chút lén lút nhưng Cố Hàm Giang nghĩ Mã Vĩ đã từng bị mình đánh thì cũng không để trong lòng.
Ngày tiếp theo, các giáo viên huyện Nhất Cao cũng phát bài thi ra.
Rút kinh nghiệm lần trước, lúc này không ai dám kêu học sinh cộng điểm giúp nưa, tất cả đều tự tay làm lấy.
Bài thi xong xuôi, giáo viên các lớp vội lấy mấy học sinh có thành tích tốt nhất lớp, tính tổng điểm.
Sau đó, đôi mắt của thầy Trịnh sáng lên.
Thầy Lý nhìn thấy, hỏi ông: “Sao rồi? Tạ Miêu lớp ông thi tốt không?”
“Xem điểm em ấy này.” Thầy Trịnh đưa giấy viết thành tích cho ông ấy: “Ông cảm thấy, em ấy có thể đứng thứ mấy trên bảng xếp hạng thành phố?”
Ngày về trường lấy kết quả, các bạn học đến cổng trường liền thấy hai tờ giấy hồng dán trên tường.
Trên giấy hồng viết một trăm cái tên đứng đầu kỳ thi giữa kỳ này, một tờ lớp 10, một tờ lớp 11.
Trước kia ngoại trừ thi cấp 3 và thi đại học, trường học chưa từng dán bảng vàng, mọi người cũng tò mò lại gần xem.
Lúc Tào Khiết đuổi tới, ven tường đứng không ít người, đang bàn tán với nhau.
Vóc dáng cô ta còn chưa đến một mét sáu, nhón chân cũng không xem được nội dung bảng vàng, đang chuẩn bị chen vào trong, lại nghe ở trước có người hô lên: “Tào Khiết lớp 10.1 ư? Không phải là Tào Khiết trộm bài thi kia chứ?”
Vừa nghe người trộm bài thi, trên mặt Tào Khiết chỉ một màu tái nhợt, vội vàng chột dạ mà cúi đầu, sợ bị nhận ra.
Nhưng sau đó người nọ lại nói: “Loại người này còn có thể thi hạng 36, không phải cậu ta chép bài chứ?”
Hạng 36!
Mắt Tào Khiết sáng lên, cũng bất chấp khinh thường và hoài nghi trong lời nói của người đó, vội vàng chen vào bên trong.
Lần trước cô ta mới thi được hạng 80, giờ được 36, tiến bộ rất lớn.
Tào Khiết dùng sức đẩy một nữ sinh che ở phía trước ra, làm lơ ánh mắt bất mãn của đối phương mà ngẩng đầu nhìn bảng vàng.
Sau đó, ánh mắt của cô ta dừng trên vị trí đầu tiên bảng vàng, tươi cười dần biến mất.
Tạ Miêu 10(1)…
Hai tháng nay cậu ta không tham gia tiết tự học buổi tối, còn nằm viện mấy ngày, sao có thể thi hạng nhất được chứ?
Chung quanh có người đang bàn tán.
“Tạ Miêu này, chính là người bị trộm bài thi trong kỳ thi đúng không?”
“Ừ, nghe nói cậu ấy hạng nhất trong kỳ thi thi. Lần trước các môn học trong kỳ thi đều được điểm cao nhất khối, hình như tiếng Anh cũng thi hơn 90, nếu không phải bài thi bị trộm thì đã nhất khối rồi.”
“Vậy cũng giỏi quá, nhưng cậu nhìn kỹ không? Bây giờ cả 6 môn cậu ấy đều đạt điểm tối đa, tất cả đều đúng! Đồng hạng nhất môn Vật Lý cùng Lưu Đại Giang lớp (3), Ngữ Văn với Vương Thải Bình lớp (9), còn môn…”
Những lời tán thưởng này như một cái tát đáng nhớ, vả thẳng mặt Tào Khiết.
Móng tay cô ta dùng sức vấu chặt vào lòng bàn tay, khó khăn lắm mới khống chế mình không nổi bão.
Nhưng cả sáu môn của Tạ Miêu đều đạt điểm tối đa, vẫn khiến cô ta cảm thấy không phục.
Cô ta nỗ lực như vậy, sao có thể bị Tạ Miêu vứt đi xa như vậy?
Ít nhất, ít nhất tiếng Anh của cô ta vẫn…
Tào Khiết nhìn xuống phía dưới tìm tên của mình, ánh mắt lại dừng lại ở nửa đường: “Hứa Văn Lệ thi hạng 32 khối, sao có thể chứ!”
Bởi vì quá mức khiếp sợ, âm thanh của cô ta vừa bén nhọn vừa chói tai, hấp dẫn ánh mắt của những người chung quanh.
Lập tức có người nhận ra cô ta.
“Đó chính là Tào Khiết, là người trộm bài thi bị treo lên bảng cảnh cáo.”
“Vẻ mặt này của cô ta thật đáng sợ, cũng không biết lại hại ai. Trước kia nghe nói cô ta khá tốt, không ngờ…”
Tào Khiết không thể nghe tiếp nữa, vội vàng xoay người chạy ra khỏi đám người.
Cô ta mới chạy ra liền đụng mặt Tạ Miêu cùng Hứa Văn Lệ, ánh mắt tức khắc tràn ngập thù hằn.