Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 168

Trước Sau

break
Hứa Văn Lệ đáp một tiếng, vội cẩn thận nghiên cứu vở ghi chép.

Ngô Thục Cầm nghe Tạ Miêu nhắc tới Cố Hàm Giang, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi hai người: “Giữa trưa 2 người không về nhà ăn cơm sao?”

“Ừ.” Hứa Văn Lệ cũng không ngẩng đầu lên: “Chị Miêu Miêu nói sau này giữa trưa không về ăn cơm mà ở trường học.”

“À.”

Ngô Thục Cầm giả vờ thuận miệng hỏi, lại xoay người rời đi, trong lòng bắt đầu tính toán.

Sau này Tạ Miêu không về nhà ăn cơm trưa, chuyện này có phải cũng cần nói với anh Hàm Giang một chút không nhỉ?

Vì thế ngày hôm sau vừa tan học giữa trưa, Cố Hàm Giang mang sách và hộp cơm xuất hiện ở cửa lớp 10.1, còn che kín mít lại nữa.

Trịnh Chí An đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy anh thì không khỏi hỏi Tạ Miêu: “Sao tôi nhìn sao cũng thấy mũ quàng cổ của anh ấy giống cậu nhỉ?”

Tạ Miêu vừa nghe, nhớ tới ngày đó ở trên xe, mình và Cố Hàm Giang bị hiểu lầm thành vợ chồng son đi lãnh chứ, trên mặt cũng có chút nóng.

Trịnh Chí An thấy vậy, nhìn cô, rồi nhìn Cố Hàm Giang, đột nhiên như bừng tỉnh mà gật đầu: “Được rồi không cần phải nói, tôi hiểu, hiểu mà.” Nói xong còn nháy nháy mắt với cô rồi cười rời đi.

Tạ Miêu: “…”

Đừng đi mà người anh em, rốt cuộc cậu hiểu cái gì vậy!

Tạ Miêu đang cạn lời, Cố Hàm Giang đã đi tới, đặt hộp cơm và sách kế bên Ngô Thục Cầm.

“Nghe nói lớp mấy đứa khác yên tĩnh vào buổi trưa, bầu không khí học tập tốt nên anh đến đây đọc sách.”



Ánh mắt của Tạ Miêu bất giác dừng trên mũ choàng của cô, im lặng hồi lâu: “Vào nhà còn mang, anh không nóng sao?”

Mắt của Cố Hàm Giang cũng không chớp một cái: “Không nóng.” Xoay người, lặng lẽ nới lỏng khăn quàng cổ.

Sau khi Cố Hàm Giang tới, mỗi trưa Ngô Thục Cầm cũng không chạy ra ngoài nữa, hội nhóm cùng nhau học tập cũng từ hai thành bốn người.

Bị bọn họ ảnh hưởng, những người khác muốn chơi thì cũng ngượng, dứt khoát đọc sách làm bài theo. Cảnh tượng lớp (1) ngày nào cũng hướng về phía trước, chăm chỉ học tập quả thực thành truyền kỳ trong khối 10, thậm chí là khắp huyện Nhất Cao.

Có một hôm thầy Trịnh quên đồ vào phòng học lấy, vào cửa thấy còn tưởng mình nhớ lầm giờ.

Ông nhìn đồng hồ, sau khi xác định đúng thật là còn chưa đến 12g trưa, ánh mắt dừng ở trên người Tạ Miêu.

Về nhà sau ông hỏi Trịnh Chí An: “Những bạn học lớp chúng ta không về nhà ăn trưa, có phải gần đây đều học trong phòng hay không?”

“Đúng vậy.” Trịnh Chí An trông mong nhìn dao trong tay mẹ của mình, chờ mẹ gọt táo.

“Con có biết ai dẫn đầu hay không?” thầy Trịnh hỏi tiếp.

“Tạ Miêu ấy, gần đây cậu ấy và Hứa Văn Lệ không về nhà ăn cơm.”

Quả nhiên là Tạ Miêu.

Thầy Trịnh vui mừng mà cười, cười xong lại nhìn con trai ngốc nhà mình, lại nghiêm mặt, giật lấy nửa quả táo từ trong tay cậu: “Thành tích của người ta tốt hơn con mà còn cần cù hơn con nữa, con còn không biết xấu hổ mà ăn táo à? Về sau giữa trưa đừng về, ở lại trường đọc sách đi.”

Trịnh Chí An: “…”

Một tuần nhiều lắm chỉ có thể ăn một quả táo, bố còn giành của con, bố không biết xấu hổ!

Bạn học trong lớp chịu tốn công, thầy Trịnh vui mừng rất nhiều, lại cảm thấy mình hẳn nên giúp đỡ bọn họ.



Ông phát bài thi mấy năm nay và sách bài tập, lợi dụng thời gian buổi tối mà chuẩn bị một ít bài tập, giao cho Tạ Miêu: “Em giữ hết đi, mỗi trưa thì viết vài bài trên bảng, ai thích làm thì làm, không bắt buộc.”

Mới vừa tan học không bao lâu, Tạ Miêu đang nướng khoai lang trên bếp với Hứa Văn Lệ, nghe vậy vội lau tay nhận: “Thầy ơi, đề này có đáp án không?”

“Có.”

Thầy Trịnh rút tờ giấy ra: “Em giữ đáp án, làm xong thì cho bọn nó xem.”

“Vâng.”

Tạ Miêu cầm bài tập và đáp án trở lại chỗ ngồi, Trịnh Chí An lập tức xung phong nhận việc: “Tạ Miêu cậu còn chưa ăn xong, để tôi chéo giúp cậu.”

Nhưng có người còn nhanh hơn cậu ta, cánh tay thon dài của Cố Hàm Giang đã cầm lấy tờ giấy mỏng kia: “Hôm nay chép mấy bài?”

“Cậu ăn xong rồi sao?” Tạ Miêu hỏi anh.

“Ừ.”

Hàng mi dài của Cố Hàm Giang hơi cong, trầm giọng đáp.

Tạ Miêu cũng không khách khí với anh: “Vậy thì cảm ơn cậu, hôm nay chép trước ba bài đi.”

Cố Hàm Giang cầm đồ lên bục giảng, Tạ Miêu ngồi xuống, tiếp tục ăn nửa củ khoai lang mới nướng xong.

“Em phát hiện con người của anh ấy khá tốt, có điều nói hơi ít, có vẻ khó gần.” Hứa Văn Lệ nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô: “Chắc anh ấy như người ta nói… ngoài lạnh trong nóng nhỉ.”

Cố Hàm Giang đến lớp (1) học, mười lần có chín lần sẽ mang theo bộ “Tuyển tập Toán Lý Hóa”. Hứa Văn Lệ mượn anh, anh cũng không chút do dự cho mượn, bởi vậy mà Hứa Văn Lệ có ấn tượng khá tốt với anh.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc