“Nhưng mà có việc ngoài ý muốn xảy ra trong kì thì giữ kì lần này, không tìm thấy bài thi môn Tiếng Anh của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường nên xếp hạng sẽ không quá chính xác. Tuy nhiên chuyện này không ảnh hưởng tới phần lớp các bạn học trong lớp, mọi người hiểu rõ trong lòng là được.”
Không tìm thấy bài thi môn Tiếng Anh của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường, thế không lẽ môn Tiếng Anh của bọn họ lần này bị tính điểm 0 à?
Các bạn cùng lớp vốn đang hi vọng lớp mình sẽ có một bạn đứng đầu toàn khối lập tức bị thất vọng rồi, Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm càng trợn to hai mắt.
Ngày cả Lâm Hạo đang lơ đễnh nghe cũng nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua Tạ Miêu ở đằng kia.
Thầy Trịnh khen Tạ Miêu ngay trước mặt cả lớp, lại khen mấy bạn học có tiến bộ so với kì thi đầu vào cấp ba, sau đó mới xoay người dán bảng điểm lên trên tường ở cạnh cửa: “Sau tiết tự học, mọi người tự tới đây xem thành tích cụ thể nhé.”
Ông vừa đi, tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên trong lớp học.
“Tiếc quá đi, sao lại không tìm thấy bài thi của Tạ Miêu chứ? Nếu không thì lần này người đứng đầu toàn khối chắc chắn ở lớp chúng ta rồi.”
“Chưa chắc đâu, cậu đã quên là Tạ Miêu học cấp hai ở trấn Kiến Thiết à? Trước đây, trường đó căn bản không dạy Tiếng Anh đâu. Phần gốc Tiếng Anh của cậu ấy yếu như vậy, cứ coi như bài thi không bị mất thì cũng chưa chắc có thể thi đứng đầu toàn khối đâu.”
Trịnh Chí An hơi lo lắng, chọc chọc Tạ Miêu đang cúi đầu học thuộc từ đơn: “Này, cậu không sao chứ?”