Giáo viên dạy Tiếng Anh lớp số 8 và 9 cũng nói: “Tôi là người chấm thi môn Tiếng Anh của lớp số 1, Tạ Miêu làm bài thi không tệ, tôi có chút ấn tượng.”
Điều đó có nghĩa là vấn đề xảy ra trong khoảng thời gian từ lúc chấm xong cho đến lúc vào điểm.
Mấy thầy cô nhíu mày nhớ lại xem bài thi đã từng qua tay ai, để ở đâu, xem có thể tìm được manh mối gì hay không.
Tào Khiết đột nhiên nhỏ giọng nói: “Thưa thầy, buổi chiều có nhiều người trong văn phòng như vậy, có phải là ai đó tính điểm xong rồi đi về, vô tình kẹp vào đâu đó rồi mang đi luôn không?
Bài thi to như thế, làm sao có thể vô tình mang đi được?
Trừ khi là cố ý…..
Nhưng ai rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ cố ý lấy bài thi của Tạ Miêu và Ngô Chí Cường?
Thầy Trịnh thấy thật sự không thể hỏi ra tin tức gì có ích, ông phất tay bảo Tạ Khiết rời đi, sau đó lại nói với Tạ Miêu: “Nhà em xa, em đi về trước đi, đừng làm lỡ thời gian bắt xe. Các thầy cô sẽ tìm lại bài thi một cách cẩn thận, nói không chừng là ở đâu đó không chú ý tới mà thôi, lát nữa thu dọn đồ đặc lại tìm thấy ấy mà.”
Tạ Miêu gật đầu, sau khi rời khỏi văn phòng thì bước nhanh hơn để đuổi kịp Tào Khiết: “Có phải là do cậu làm không?”
“Cái gì mà có phải tôi làm không?”
“Trong lòng cậu tự hiểu.”
Tào Khiết cười nhạo một câu: “Môn Tiếng Anh của tôi cũng không phải thi không tốt bằng cậu, cậu thật đúng là tự đề cao bản thân quá rồi.”
Tạ Miêu vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của cô ta, cô ta thấy xung quanh không có người nên không thèm che giấu việc không thích cô, cũng không lập tức thừa nhận, thậm chí còn khoa khoang với cô một cách đắc ý, trong lòng cô càng nghi ngờ hơn.
Tào Khiết này, là giả bộ càng giỏi hơn trước kia, hay là thật sự không phải cô ta làm?
Khi Tạ Miêu trở lại lớp học thì đã không có mấy người còn ở lại phòng học, Hứa Văn Lệ cũng đã về nhà từ lâu rồi.
Cô không nói nhiều lời, vội vàng thu dọn cắp sách rồi chạy đi bắt xe cùng Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm.
Sau khi cô rời đi, các thầy cô trong văn phòng lại tìm một lần nữa, thật sự không tìm thấy, chỉ có thể sắp xếp thành tích trước.