“Ai nói không có lợi?” Lâm Hạo đang đứng bên ngoài đám đông vây trước bảng điểm nhướng mi: “Điểm thi Tiếng Anh của cậu ấy không còn, cậu không phải là người được điểm Tiếng Anh cao nhất lớp chúng ta à? Cán bộ môn Tiếng Anh.”
Câu cán bộ môn Tiếng Anh cuối cùng này bị cậu cố ý nhấn mạnh, các bạn học nghe xong, lập tức nhớ tới việc xảy ra khi chọn cán bộ môn Tiếng Anh của lớp lúc trước. Hình như, lúc đó Tạ Miêu còn hỏi Tào Khiết rằng có muốn so kết quả thi Tiếng Anh trong kì thi giữa kì hay không.
Bình thường Lâm Hạo đều có dáng vẻ không quan tâm nhưng bây giờ, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng khiến cho Lý Quốc Khánh bị dọa cho sững sờ.
“Cậu…”
Lý Quốc Khánh vừa định nói cậu bớt lo chuyện bao đồng thì Ngô Thục Cầm không nhịn được nên mở miệng: “Tào Khiết, cậu đừng khóc nữa, trước tiên cậu nói cho tôi nghe một chút, trước khi vào tiết tự học cuối cùng ngày hôm qua, cậu đã vứt cái gì vào đống rác bên kia thế.”
Lời này vừa xong, trong mắt Tào Khiết lóe lên tia kinh ngạc và sợ hãi, Hứa Văn Lệ lập tức phản ứng lại: “Tào Khiết, có phải cậu vứt bài thi của chị Miêu Miêu vào đống rác không?”
“Tôi không có.”
Tào Khiết vội vàng lắc đầu: “Tôi vứt bài thi của Tạ Miêu đi để làm gì? Hơn, hơn nữa, không chỉ có một mình Tạ Miêu bị mất bài thi.”
Cô ta lau nước mắt trên mặt: “Ngô Thục Cầm, cậu, cậu có phải đã nhìn nhầm rồi không?”
“Đây không phải là cậu ta nhìn nhầm, mà là cậu ta có quan hệ tốt với Tạ Miêu nên mới nói giúp Tạ Miêu thôi.” Hồ Thúy Nga chế giễu.
“Sao chỗ nào cũng có cậu thế?”
Hứa Văn Lệ và Ngô Thục Cầm đồng thời trừng mắt nhìn cô ta.
Hồ Thúy Nga trừng mắt nhìn lại không yếu thế chút nào nhưng Tào Khiết dường như bị giật mình, co rúm người lại.
Lý Quốc Khành liền bảo vệ cô ta ở sau lưng: “Các cậu cùng nhau bắt nạt cậu ấy, có thôi đi không?”