Lận Thanh Thời bước chân dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén đảo qua nơi người vừa rồi còn đứng, gần như không thể phát hiện mà khẽ nhíu mày.
Một tháng trước, hắn chạy khắp mấy bệnh viện, lúc ấy nỗi lòng hỗn loạn khiến tin tức phong tỏa không kịp thời, về sau dù có bổ cứu cũng đã để lộ sơ hở. Ngay sau đó bay đến thành phố H tìm Lận Thanh Thanh, rồi liên tiếp suốt một tháng không có động tĩnh. Ngoại trừ việc đang tĩnh dưỡng, không có nửa điểm tin tức truyền ra — ở trong mắt một vài người, chẳng phải chính là hắn, Lận Thanh Thời, đã đèn cạn dầu, đang ở nhà chờ chết thôi sao?
Cũng khó trách đám người kia ngo ngoe rục rịch, đến giả vờ cũng lười, chỉ còn thiếu chưa đem tâm tư bày ra ngoài sáng.
Lận gia là đại tộc truyền thừa mấy trăm năm, điểm này có cái hay cũng có cái dở, chạc cây quá nhiều, phẩm chất khó tránh khỏi có chỗ xuống cấp. Những thân thích có dã tâm, lại không xứng nổi với cái dã tâm đó, chỉ biết gia tăng phiền phức cho hắn.
An phận thủ thường thì dưỡng cũng được, cho ít hoa hồng cũng không tiếc, nhưng loại thân thích thế này... Gia gia hắn tuổi lớn, lòng càng mềm, trước khi mất còn dặn hắn phải chiếu cố tốt người trong nhà. Lận Thanh Thời xưa nay không trái lời hắn, nhưng người đã chết rồi thì chuyện sau đó liền chẳng cần nhân nhượng. Nếu những người này không ngu xuẩn đến mức ấy, hắn cũng chẳng cần phải đối đầu.
Một bên nghe cấp dưới báo cáo, một bên suy nghĩ cách xử lý đám thân thích đó, Lận Thanh Thời cảm thấy hơi đau đầu, chân mày liền nhíu chặt lại. Ngón tay gõ từng nhịp một lên mặt bàn, âm thanh “lộc cộc” vang rầu rĩ khiến trong lòng cấp dưới từng đợt phát run, lo sợ vị lãnh đạo nghiêm khắc này không hài lòng ở chỗ nào đó.
Nhưng mặc dù run rẩy như thế, ánh mắt đám người phía dưới vẫn không kìm được mà liếc về phía sô pha bên cạnh.
Cái sô pha gỗ đỏ kia trước nay chưa từng ai dám ngồi, giờ phút này lại ngồi một người đàn ông cao lớn, tuấn tú — đúng là Thịnh Liễm, người kết hôn với Lận tổng một năm trước. Gương mặt kia không biết bao nhiêu lần xuất hiện trên kênh tài chính kinh tế, huống hồ lại là bạn đời của lãnh đạo bọn họ, cảm tình nghe nói còn rất sâu đậm. Ở đây có ai là không biết?
Nhưng đây là lần đầu tiên! Lận tổng thế nhưng đem người đến công ty!
Lần đầu tận mắt nhìn thấy truyền kỳ thương giới này, chút lòng hiếu kỳ cũng là chuyện thường tình.
Bị nhiều ánh mắt chăm chú như vậy, chớ nói Thịnh Liễm trời sinh nhạy cảm, cho dù là đầu gỗ cũng cảm giác được.
Hắn thoải mái rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu, nở nụ cười, còn vẫy tay với mọi người — như thể nơi này không phải văn phòng của Lận Thanh Thời, mà là fanmeeting của hắn.
Không thể không nói, bên dưới thực sự có mấy người mặt lộ kích động — Thịnh Liễm chính là cái loại người dễ khiến người ta phát điên như vậy. Không lo xử lý công việc, cứ ngồi đoan chính, mỉm cười nhìn chằm chằm vào Lận Thanh Thời.
Lận Thanh Thời vốn định mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện cấp dưới không tập trung, Thịnh Liễm liếc mắt đưa tình cũng nhịn, chỉ cần người đang báo cáo nghiêm túc là được. Hắn ngày thường tuy nghiêm khắc, nhưng không phải kiểu chấp nhặt tiểu tiết.
Nhưng Thịnh Liễm hết lần này tới lần khác lại cố tình không đứng đắn, còn muốn quấy rối tinh thần cấp dưới của hắn!
“Lạch cạch”!
Lận Thanh Thời đem cây bút trong tay đặt lên mặt bàn, lực không nhẹ không nặng, nhưng tầm mắt hắn vừa đảo qua một vòng, lập tức khiến tất cả cấp dưới đều thu liễm ánh mắt, rụt cổ như chim cút không dám nhúc nhích.
Bọn họ tuy rằng đã dần quen với việc Lận tổng buông quyền, nhưng suốt mười năm nay, tận mắt chứng kiến Lận tổng càng lúc càng đáng sợ, uy lực ấy một thời khắc cũng không thể coi thường. Trước mặt Tiểu Lận tổng Lận Thanh Thanh thì còn có thể thở dễ hơn chút, nhưng chỉ cần Lận tổng xuất hiện, toàn bộ lập tức nâng cao cảnh giác đến mười hai vạn phần, nửa điểm sai sót cũng không dám để lộ.
Đây là hiệu quả của một tháng không gặp mà sinh ra cảm giác trì trệ.
Tất cả đều nghiêm túc hẳn lên, mắt không dám nhìn lung tung, chỉ đếm hoa văn trên mặt bàn của Lận Thanh Thời mà tự thôi miên chính mình.
Ngay cả Thịnh Liễm cũng bị ánh mắt cảnh cáo của Lận Thanh Thời liếc một cái. Nếu là trước kia, hắn đã sớm không an phận ngồi im, ít nhất cũng phải đứng lên xoay một vòng, hiện tại chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu, thành thành thật thật tiếp tục làm việc.
Công việc dồn lại một tháng, lại còn phải sắp xếp kế hoạch cho mấy tháng sau, Lận Thanh Thời vừa nhập trạng thái là liền quên luôn thời gian. Trong lúc ấy, Thịnh Liễm có rời khỏi văn phòng hay không, hắn cũng không để ý — chỉ cần không làm hắn phân tâm, trong mắt Lận Thanh Thời, Thịnh Liễm cùng không khí cũng không khác gì nhau.
“Cốc cốc.”
Không khí đang căng chặt bỗng bị tiếng gõ cửa đánh vỡ.
Các cấp dưới giật nảy mình, vô thức liếc nhìn sắc mặt Lận tổng — quả nhiên âm trầm, đầy bất mãn.
— Cái này... không giống tin đồn a. Không phải nói Lận tổng và Thịnh tổng tình cảm cực kỳ tốt sao? Sao vừa mang người đến đã để hắn tự ngồi một bên, còn phải xem sắc mặt nữa? Hay là cãi nhau rồi?
Trong khi đám cấp dưới đang âm thầm bát quái hôn nhân của sếp mình, Lận Thanh Thời với vẻ mặt chẳng chút thiện cảm nào, nhìn về phía Thịnh Liễm đang lười biếng dựa ở cạnh cửa: “Có việc gì?”
Giọng điệu kia rõ ràng mang theo ý tứ: Nếu không phải chuyện quan trọng, ngươi cút ngay cho ta!
Thịnh Liễm dùng cằm xa xa chỉ về chiếc đồng hồ để bàn nằm trên bàn làm việc, mặt không chút tức giận, giọng điệu bất đắc dĩ lại mang theo vài phần sủng nịch:
“Lận tổng, đã mấy giờ rồi, đến lúc ăn cơm rồi đấy.”
Nói xong còn giơ giơ hộp cơm trong tay.
Lận Thanh Thời sững lại, quả nhiên — kim đồng hồ đã chỉ qua mười hai giờ. Vừa rồi còn chìm trong công việc, hoàn toàn không cảm giác gì, nhưng giờ Thịnh Liễm vừa nhắc, cái bụng rỗng lập tức lên tiếng phản đối. Hắn khẽ cau mày, dạ dày bắt đầu có chút co rút.
Thuộc hạ thấy Lận tổng nhíu mày, trong lòng càng thêm căng thẳng — đối với Lận tổng mà nói, ăn cơm là chuyện nhỏ, lỡ đâu nổi giận thì Thịnh tổng hôm nay coi như xong. Bọn họ giờ nên chạy hay nên ở lại xem trò vui đây? Chạy thì sợ không kịp, mà ở lại thì lại sợ bị vạ lây, tiến thoái lưỡng nan a...
“... Được rồi, các ngươi đi ăn cơm trước đi. Chiều tiếp tục.”
Toàn bộ mọi người chết lặng tại chỗ.
Hả?
Không có mắng người?
Không có bắt Thịnh tổng lăn ra ngoài?
Không có đập bàn nổi giận?
Ngược lại còn thật sự để bọn họ đi ăn cơm?!
Đây là cái gì tình huống?
Phải biết khi nghe tin Lận tổng trở về, bọn họ đã xác định hôm nay không ăn cơm trưa rồi, vội ăn vài miếng lót dạ là chuẩn bị tăng ca đến chiều. Dù sao Lận tổng cũng luôn hào phóng với phí tăng ca, không cho nghỉ cũng được!
Vậy mà Thịnh tổng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, liền trực tiếp “giải phóng” toàn bộ bọn họ?
Phí tăng ca của bọn họ a!!!
Không ai dám hó hé nửa lời, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt, rồi nối đuôi nhau ra ngoài.
Ngay lập tức, các group chat trong nội bộ công ty liền nổ tung.
Xem ra đồn đãi là thật! Lận tổng với Thịnh tổng quả nhiên ân ái vô cùng!
Lận tổng là người cuồng công tác, thế mà bị Thịnh tổng chen vào cũng không phát cáu, còn chiều theo mà cho mọi người đi ăn?!
Tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc.
Ngay cả đầu bếp trong căn-tin cũng góp mặt ăn dưa.
Buổi trưa hôm nay, Thịnh tổng đích thân đến mượn bếp, nói muốn tự mình nấu cơm cho Lận tổng — Lận tổng chỉ ăn đồ hắn làm! Ngày thường ở nhà cũng toàn là Thịnh tổng nấu!
Một đống “cẩu lương” đổ ào lên đầu đám nhân viên, cắn đến đầu óc mơ màng.
Buổi sáng Thịnh Liễm đi theo Lận Thanh Thời vào bằng lối đi riêng, không có nhiều người trông thấy, nhưng ảnh chụp thì lên mạng là có. Kết quả là, ở Lận thị tự nhiên hình thành một đám fan couple.
Trong phòng làm việc.
Cơm nước xong, Lận Thanh Thời có chút buồn ngủ, lần đầu tiên giữa trưa định vào phòng nghỉ trong văn phòng để chợp mắt.
Thấy Thịnh Liễm vẫn còn ngồi trên sofa, hắn mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng:
“Lại đây, cùng ta ngủ một lát.”
Có người ôm ngủ như túi chườm nóng thì càng dễ ngủ hơn.
Thịnh Liễm hiểu rõ ý, lập tức lên giường, không chỉ sưởi ấm chăn, còn tự giác ôm lấy Lận Thanh Thời, tận tụy đóng vai gối ôm kiêm tấm sưởi.
Hắn cúi đầu nhìn Lận Thanh Thời đang mơ màng nhắm mắt tựa trong lòng mình, trên mặt bất giác hiện lên vẻ dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra — trước đây chỉ cần thấy nét mặt đó trong gương, hắn sẽ nổi da gà đầy người.
Thế mà giờ, chỉ thấy thỏa mãn.
Đáng tiếc, luôn có kẻ không có mắt, nhất định phải đến phá hỏng cảnh xuân.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Thịnh Liễm lập tức muốn che tai Lận Thanh Thời lại, nhưng không kịp.
Lận Thanh Thời trong cơn mơ màng bị kéo dậy, sắc mặt vốn vừa mới khôi phục chút huyết sắc lập tức tái nhợt, mày nhíu chặt lại, tay ôm lấy ngực, thở dốc mấy hơi.
Sắc mặt Thịnh Liễm lập tức tối sầm xuống, một bên nhẹ giọng trấn an người trong ngực, một bên mắt lạnh quét về phía cửa, nghiến răng nghiến lợi — hận không thể dùng ánh mắt đâm chết kẻ ở ngoài kia.
Người ngoài kia, hôm nay chờ chết đi!