Cửa phòng bị Lận Đông Phong gõ đến như muốn móp, hận không thể chui thẳng qua khe cửa mà vào.
Ngày thường, thằng cháu ngoan của hắn – Lận Thanh Thời – tới công ty thì cũng không bao giờ đóng cửa. Dù là buổi trưa vẫn luôn làm việc không ngừng, nhưng hôm nay hắn gõ cửa lâu như vậy vẫn không có động tĩnh. Rốt cuộc là đang làm gì bên trong?
Nghĩ đến nhiệm vụ được đại ca giao phó, Lận Đông Phong lại giơ tay lên định gõ thêm lần nữa, đốt ngón tay còn chưa kịp chạm vào cánh cửa thì...
“Bốp” — cửa bất ngờ bật mở.
Lận Đông Phong chớp chớp mắt.
Ngày thường, với chiều cao của hắn, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy được gương mặt ôn hòa của cháu trai, vậy mà hôm nay...
Khoảng cách gần quá mức, phải ngẩng đến mức mỏi cả cổ mới thấy rõ được người đứng đối diện — mà người đó là Thịnh Liễm với gương mặt lạnh!
Tuy bên ngoài là đang cười, nhưng nụ cười hoàn toàn không chạm đến đáy mắt. Ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói lạnh tanh, tay cũng rất mạnh mẽ đè lên vai Lận Đông Phong rồi đẩy hắn ra ngoài, bản thân cũng thuận đà bước theo sau. Cửa phòng bị đóng lại một cách bất ngờ dịu dàng, không phát ra chút âm thanh nào.
Bị dọa cho choáng váng ban đầu, Lận Đông Phong hồi thần lại, nhận ra người đối diện là Thịnh Liễm, sắc mặt lập tức lộ ra bất mãn.
“Ta nói này, tiểu Thịnh à, ngươi đối xử với trưởng bối như vậy à? Lúc trước chúng ta đã nói rồi, người như ngươi không nên để nó chọn làm đối tượng. Thanh Thời từ nhỏ đã rất lễ phép, nếu phụ thân ta còn sống chắc chắn cũng không đồng ý đâu... Đừng trách thúc nói lời khó nghe, nếu ngươi đã bước vào cửa Lận gia thì cũng phải biết giữ thể diện, ngươi mà thất lễ là khiến cả nhà ta mất mặt!”
Thấy Thịnh Liễm không đáp lời, Lận Đông Phong càng nói càng hăng say, ra vẻ trưởng bối dạy bảo người dưới. Đợi nói đủ mọi điều mới vòng về mục đích ban đầu:
“Khụ, ta tìm Thanh Thời có chuyện, ngươi bảo nó ra gặp ta một chút. Dạo này càng ngày càng lười, ta đã nói rồi mà, đừng giao công ty cho người trẻ tuổi...”
Không chịu nổi nữa, Thịnh Liễm cắt ngang:
“Xong chưa?”
“Cái... cái gì?”
“Ta hỏi, ngươi nói đủ chưa? Nói như đánh rắm cũng đến lúc ngừng đi chứ? Nếu không phải nhà ta có cổ phần, không phải hai đứa đã kết hôn, ngươi nghĩ ngươi có tư cách đứng đây nói chuyện?”
Nụ cười vẫn treo trên mặt, giọng nói thì đè rất thấp để không đánh thức Lận Thanh Thời đang ngủ bên trong. Nhưng từng chữ từng câu, đều đánh thẳng vào tim Lận Đông Phong:
“Ngươi không có cổ phần, chắc cũng đã bị xiết nợ, chết chìm từ lâu rồi đấy – Lận lão Tam?”
Đối với cái đám thân thích vô dụng của Lận gia, Thịnh Liễm đã sớm điều tra tường tận. Những năm qua, Lận Thanh Thời dọn dẹp bao nhiêu rối ren là không ai hay. Lão gia tử nhà họ Lận về già lại mềm lòng, đám con cái không dạy dỗ tử tế lại cứ bênh vực. Trước khi qua đời còn giao cả công ty lại cho Thanh Thời — coi như có tâm bồi dưỡng.
Đáng tiếc những người kia vẫn không tự biết thân biết phận. Luôn cảm thấy mình mới là người xứng đáng quản lý công ty, cứ nghĩ rằng nếu mình ngồi vào vị trí đó thì Lận gia sẽ phát triển hơn.
Nhưng bọn họ nào biết Lận Thanh Thời giỏi đến thế nào. Đám ngu ngốc cứ tưởng hắn chỉ cần ngồi đó ký vài chữ là công ty sẽ vận hành êm xuôi sao?
Lận Thanh Thời thức đêm xử lý công việc, bọn họ nào biết đến!
Ánh mắt Thịnh Liễm lạnh lẽo nhìn xuống gã đàn ông trung niên ăn nói đạo đức giả, mỉa mai:
“Phế vật thì nên biết mình là phế vật. Đừng cứ ký sinh như con ve chó, kẻo gây tiếng động lớn lại bị đập chết.”
Lận Đông Phong tức đến run cả người:
“Ngươi... ngươi... Có ngươi như vậy... Ngô ngô... ngô..."
“Sách, ồn ào muốn chết.”
Thịnh Liễm thô bạo nhét cà vạt vào miệng Lận Đông Phong, bịt lại cái miệng chuyên phun bậy bạ. Nếu không vì hiện giờ thân phận đã khác, hắn thật sự đã xách bao bố đập cho một trận cho nhớ đời.
Lận Đông Phong trừng lớn mắt, Thịnh Liễm chẳng thèm liếc thêm lần nào. Trước khi quay vào phòng, còn lạnh lùng thò đầu ra cảnh cáo:
“Thanh Thời đang ngủ. Nếu ngươi còn gây ra tiếng động nào nữa... ngươi nghĩ ta dám không động đến ngươi à? Khi ta bước vào nhà này, Lận lão gia cũng không dặn phải nể mặt ai đâu.”
Lời cảnh cáo khiến Lận Đông Phong lạnh toát sống lưng. Cứng đờ gật đầu, hắn không dám ho he gì nữa, quay người bước đi như mèo, bước chân nhẹ đến mức nghe không nổi.
Lận lão tam là đi cáo trạng với đại ca.
Trong phòng, Thịnh Liễm nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Lận Thanh Thời, kiểm tra nhiệt độ xung quanh, xác nhận hắn vẫn đang ngủ say. Lúc mang thai, giấc ngủ của Lận Thanh Thời trở nên bất ổn, dễ tỉnh. Nếu bị đánh thức bởi tiếng động hoặc ác mộng, hắn thường sẽ khó chịu cả một lúc lâu.
Thịnh Liễm rón rén lui ra ngoài.
Hắn xưa nay luôn tỏ ra hòa nhã, nhưng bản tính thì vẫn cố chấp, thậm chí tàn nhẫn. Ngày trước Tôn Tự từng bảo, những tin đồn về hắn không phải vô căn cứ. Trên bàn rượu thì không ai bằng, tửu lượng cao, lại biết dằn mặt đúng lúc. Một khi ai khiến hắn không vui, hắn sẽ trực tiếp dùng tiền đập cho câm miệng.
Mấy người thân thích của Lận gia này rõ ràng đang ôm tâm tư xấu. Thịnh Liễm không tin Lận Thanh Thời không biết. Mà có lẽ... hôm nay hắn cố ý đến công ty là có mưu tính gì đó.
Chỉ là... hắn không nói cho Thịnh Liễm biết.
Không sao.
Thịnh Liễm bấm máy gọi đi.
Hắn sẽ dùng cách của mình để giải quyết những thứ chướng mắt kia, đỡ làm Lận Thanh Thời phải bận lòng.
Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu suy nghĩ tối nay nên ăn gì.
Trong phòng, Lận Thanh Thời mở mắt ra.
Rèm kéo kín, phòng tối đen. Bên cạnh đã không còn hơi ấm, nhưng máy sưởi vẫn bật đủ mức. Hắn thay đồ chỉnh tề rồi xuất hiện tại văn phòng với dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm thường ngày.
Sau một giấc ngủ, sắc mặt hắn tốt hơn hẳn. So với buổi sáng như khối băng, lúc này đã dịu đi vài phần.
Vừa thấy hắn, cả công ty vận hành như tăng tốc. Mọi người vội vàng họp hành, xử lý công việc. Nhưng Lận Thanh Thời đảo mắt khắp nơi không thấy bóng dáng Thịnh Liễm, cũng không có tin nhắn nào. Hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhanh chóng tập trung vào công việc.
Nhìn thời gian trôi qua, với hiệu suất cao vốn có, hắn đã xử lý xong hơn phân nửa việc tồn đọng trước khi tan làm.
Lần này, hắn nhớ kỹ giờ tan ca, vẫy tay cho cấp dưới ra về.
Hiếm khi thấy tổng tài đúng giờ tan làm, nhân viên nhìn nhau, trong lòng càng thêm kính trọng Thịnh tổng.
Không ngờ Lận tổng cũng là kiểu người "vì gia đình mà thay đổi". Bảo sao sau kết hôn liền để tiểu Lận tổng lên nắm quyền từ từ.
Chỉ là tối nay vẫn chưa thấy Thịnh tổng đến công ty...
Nhưng thực ra, Lận Thanh Thời thả người về không phải vì ăn tối.
Hắn đoán Thịnh Liễm có thể đã quay lại công ty. Không thấy, hắn cũng không bận tâm, vững vàng ngồi lại bàn làm việc – như đang đợi ai đó.
Quả nhiên, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Không có tiếng gõ cửa. Đúng như dự liệu, đại ca Lận Đông Hải trực tiếp đẩy cửa bước vào, mặt mày tươi cười:
“Thanh Thời à, chúng ta hai chú cháu cũng lâu rồi không gặp. Dạo này ngươi không đến công ty, cũng chẳng về nhà, cả nhà đều nhớ. Tối nay nể mặt đại bá một chút, tụ họp đi?”
Lận Thanh Thời lạnh nhạt gật đầu, ra hiệu dẫn đường.
Lận Đông Hải âm thầm cắn răng.
Từ trước đến nay, Lận Thanh Thời chưa từng coi bọn họ ra gì. Rõ ràng hắn mới là trưởng bối, là trưởng tử của Lão gia Lận! Xét cả tình lẫn lý, toàn bộ gia sản Lận gia đều nên thuộc về hắn chứ không phải tên ma ốm kia!
Mà hắn, chỉ có thể dựa vào chút ít phần trăm chia hoa hồng đó để cầm cự qua ngày!
Lận Thanh Thời đúng là lợi hại. Bao nhiêu năm qua, Lận Đông Hải trong tối ngoài sáng làm không ít trò mờ ám, vậy mà chẳng lần nào thành công. Nhưng hắn vẫn không cam lòng. Một tháng trước, Lận Thanh Thời bỗng nhiên đóng cửa không ra ngoài, cũng không tiếp khách, hắn còn tưởng là đối phương sắp không ổn nữa, liền lập tức bày trận giăng lưới. Lận Thanh Thanh – con nhóc đó dễ đối phó hơn nhiều so với Lận Thanh Thời, gần như sắp thành công rồi... Kết quả Lận Thanh Thời lại bất ngờ xuất hiện!
Khối chướng ngại này, hắn nhất định phải trừ bỏ.
Đi sau lưng Lận Thanh Thời, nhìn bóng dáng thon gầy kia, trong mắt Lận Đông Hải toàn là âm độc.
Lận Thanh Thời thở dài, âm thầm lắc đầu.
Ngay cả tính kế người khác cũng làm không kỹ, những thúc thúc này của ta, đúng là một lũ hề nhảy nhót.
Nhưng mà, mấy lão cáo già đó dù sao cũng lăn lộn ở Lận thị bao năm, để Lận Thanh Thanh đối phó thì đúng là gặp nhiều cản trở. Lần này hắn quyết định một mẻ bắt hết, cũng vừa hay – Lận thị cũng đến lúc cần một cuộc “phẫu thuật”, cắt bỏ hết mấy khối thịt thối này.
Hai người đều có tính toán riêng.
Giữ vẻ mặt ngoài hòa hoãn, cả hai đi đến khách sạn mà Lận Đông Hải đã chọn trước.
“Giờ này chắc mấy vị tam thúc của ngươi đang đợi rồi, tới, tới, chúng ta mấy người đêm nay...”
Lận Đông Hải vừa cười vừa đẩy cửa phòng VIP, nhưng tiếng cười chưa kịp dứt, giọng nói như gà bị bóp cổ lập tức nghẹn lại, im bặt.
Người thì đúng là có mặt đông đủ...
— nhưng mà, sao lại còn có nhiều thứ kỳ lạ đến thế này!?
Một đám thân thích nhà Lận, toàn bộ bị trói chặt vào ghế, ngồi "hòa thuận" bên ba bàn lớn, miệng bị nhét đầy, không nói nổi một lời, chỉ có thể hoảng hốt trừng mắt nhìn về phía cửa, dốc sức liều mạng cầu cứu đại ca của bọn họ.
Cảnh tượng này quá mức chấn động.
Dù là Lận Thanh Thời từ trước đến nay luôn giữ bình tĩnh, cũng không khỏi lộ ra chút kinh ngạc.
Đây là đang... diễn cái trò gì?
“Nha, đến rồi!”
Thịnh Liễm cười ha hả bước ra từ sau lưng Lận Thanh Thời, ôm vai Lận Thanh Thời, kéo người vào lòng.
Hắn làm như không thấy cảnh tượng kinh dị ấy, chỉ dùng giọng thân mật trách móc: “Lại tăng ca đúng không? Mau mau tới ăn cơm, kẻo lại đau dạ dày. Còn làm các trưởng bối chờ lâu như vậy... Trước ngồi xuống đã?”
Bộ dáng như chủ nhà đón khách, thật khó mà tin được cảnh tượng này không liên quan gì đến hắn.
Lận đại bá run rẩy chỉ tay vào hắn: “Ngươi, ngươi làm cái gì?!”
Thịnh Liễm lười biếng liếc sang: “À, nơi này còn sót lại một người.”
Nói xong, hắn phẩy tay một cái, lập tức có hai người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen xuất hiện, không nói lời nào đã túm lấy Lận đại bá, “mời” vào ghế.
Lận đại bá sao có thể là đối thủ? Dù giãy giụa dữ dội, cũng chỉ đành thở hổn hển chịu trói, vì chống cự quá mạnh mà bị trói chặt đến mặt mày tím ngắt như gan heo.
Lận Thanh Thời liếc nhìn Thịnh Liễm một cái, không nói gì với những hành động đó, để mặc Thịnh Liễm dìu hắn ngồi vào vị trí chủ tọa.
Lận đại bá, người duy nhất chưa bị nhét kín miệng, lại càng kích động, gân cổ lên gào:
“Các ngươi là đồ đại nghịch bất đạo! Còn không mau thả chúng ta ra!”
“Lận Thanh Thời! Đừng tưởng mấy năm nay chúng ta nể mặt ngươi thì ngươi có thể được voi đòi tiên! Chẳng phải ngươi chỉ là cái xác sống nửa chết nửa sống thôi sao! Chúng ta muốn giúp ngươi gánh vác công việc mà ngươi còn ôm khư khư không buông là sao?! Ngươi muốn cướp Lận thị chắc?! Ngươi gần chết đến nơi còn muốn làm hoàng đế?!”
Một chữ “chết”, hai chữ “chết”, chửi đến khó nghe.
Thịnh Liễm chỉ lạnh lùng ra hiệu, lập tức có người bịt miệng Lận đại bá.
Hắn vẫn cười, nhưng ánh mắt đã tối sầm lại: “Lát nữa nhớ cắt đầu lưỡi — há miệng ra đặt lên thớt. Đại bá, ngài thật sự xui xẻo.”
Lận đại bá sợ đến mức thở không nổi.
Lận Thanh Thời thì thậm chí lười nâng mí mắt. Bị chửi cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ nhấp một ngụm nước cho trơn miệng.
Biểu cảm cũng cần sức lực, mà hắn vừa mới làm việc cả buổi trưa, lười tốn thêm hơi sức vào mấy phế vật sắp chết này.
Đối với đám thân thích này, hắn không có chút cảm tình nào. Khi biết bọn họ định thật sự dùng thuốc hại hắn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ — không thể tin nổi. Lão gia tử Lận gia làm sao lại có thể sinh ra mấy đứa con ngu xuẩn như vậy?
Còn có chút vui — nếu gia gia chưa đầu thai, thấy mấy đứa này xuống dưới trước, chắc cũng vui mừng. Coi như là hắn tận hiếu.
Bất quá, việc Thịnh Liễm nhúng tay vào, hắn thật sự không ngờ tới.
Hắn còn nghi ngờ không biết chiều nay Thịnh Liễm làm gì — thì ra là đã điều tra hết mấy người này, ra tay dọn sạch.
...Thịnh Liễm quả thực có thể thành công không phải không có lý do, nhạy bén vô cùng.
Nếu ngay từ đầu, khi kết hôn, Thịnh Liễm đã là người đáng tin như bây giờ... Lận Thanh Thời bỗng thất thần chốc lát, rồi khẽ mím môi, kéo suy nghĩ về, không tiếp tục nghĩ nữa, tập trung vào chính sự.
Đã vậy thì...
Lận Thanh Thời dùng ngón tay dài nhẹ chạm hai cái lên điện thoại. Bên ngoài lập tức có người tràn vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền.
Cả đại sảnh tiệc suýt nữa bị nhét đầy.
Đám thân thích nhà Lận đều trừng lớn mắt.
— Là cảnh sát!
Xong rồi! Lần này thật sự tiêu đời rồi!
Mấy chuyện mờ ám bọn họ làm sau lưng, vốn định dùng để lật Lận Thanh Thời, giờ bị phát hiện rồi!
Chứng cứ đầy đủ: nhập cư trái phép, buôn lậu, ý đồ hại người — tội nhẹ nhất lại chính là “hại người”!
Chẳng mấy chốc, bọn họ đều bị áp giải đi, không có chút cơ hội giảo biện.
Xong xuôi, dù việc này xử lý cũng không quá phiền, vì bọn họ để lại quá nhiều dấu vết, bằng chứng rõ ràng. Nhưng để người trong nhà ra mặt, xử lý dứt khoát vẫn tốt hơn — dù sao Lận gia không thể để xảy ra scandal như vậy. Nội bộ tranh chấp thì được, nhưng ảnh hưởng đến xã hội và cổ phiếu thì không ổn.
Có lúc, Lận Thanh Thời cũng không hiểu được — hắn cho ăn cho uống đầy đủ như vậy, sao bọn họ còn muốn làm mấy chuyện bỉ ổi này? May là vẫn luôn có người giám sát, xử lý kịp thời, không gây thành họa lớn.
Lận Thanh Thời day day huyệt thái dương.
Phòng tiếp khách giờ chỉ còn lại hắn và Thịnh Liễm.
“Về đi, ta đói rồi.” Hắn mở miệng rất tự nhiên, nhưng lại bị đè xuống ghế.
Lận Thanh Thời:?
Hắn nhíu mày: “Ngươi làm gì...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thịnh Liễm đen mặt quat: “Ngươi cứ phải liều mạng như vậy sao?!”
“Cái gì?”
“Rõ ràng có cách giải quyết an toàn hơn, ngươi lại cứ nhất quyết phải đến đây ăn cơm?! Lỡ như ngộ độc thì sao? Ngươi không muốn sống nữa à?! Ngươi có biết ngươi yếu ớt đến mức nào không? Trong bụng ngươi còn có hài tử!”
Thịnh Liễm chất vấn, cảm xúc càng thêm kích động, nhưng vẫn nhớ phải hạ giọng, nghẹn đến mức gân xanh nổi trên trán.
Từ sau khi hắn mang thai, Thịnh Liễm chưa từng nặng lời với hắn, càng đừng nói to tiếng như vậy.
Bị chất vấn bằng giọng điệu như thế, Lận Thanh Thời lạnh mặt lại.
Hắn sao có thể làm việc không chắc chắn? So với ai khác, hắn còn quý trọng mạng mình hơn! Nói cho cùng, nếu không phải tại Thịnh Liễm, hắn sao đến nỗi rơi vào hoàn cảnh mỗi ngày lo sợ thế này? Vậy mà còn dám nghi ngờ hắn?
Vừa định mở miệng, Lận Thanh Thời bỗng nhíu mày.
Có gì đó không đúng...
Hắn như thế nào, bỗng nhiên cảm giác có chút chóng mặt?