Vừa rồi còn khóc lóc xin lỗi... Không biết Lận Thanh Thời nghe xong có đổi mới cách nhìn với hắn không. Tuy khóc đúng là mất mặt thật, nhưng nếu có thể xóa đi chút ấn tượng xấu để lại trong lòng thiếu gia từ trước đến giờ, vậy cũng không tính là chuyện xấu. Từ lần đầu gặp mặt, hình tượng hắn để lại đã là tệ hại, sau đó lại cứ luôn phạm lỗi... Hy vọng lần này có thể xóa bớt chút khoảng cách.
Khóc lúc đó thì không nghĩ được nhiều như vậy, quản hình tượng cái gì chứ, mà Lận Thanh Thời chắc không ghét bỏ hắn đâu? Vừa rồi còn bị hắn chọc cười mà.
Phải hỏi Lý thúc một tiếng, mấy vườn hoa cải tạo xong chưa, cứ nghẹn ở trong phòng mãi cũng không phải cách. Vài lần kiểm tra sức khỏe gần đây đều rất ổn, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì... Nhưng mà... Không được, tuyệt đối không thể có bất trắc, sáng mai lại mở cuộc họp với bác sĩ, phương án cũng cần điều chỉnh theo tình hình của Lận Thanh Thời từng chút một mới được.
Thịnh Liễm đầu óc nghĩ lung tung, cố gắng dời lực chú ý ra khỏi đôi tay đang đặt trên người người kia.
Hiện tại Lận Thanh Thời đang khó chịu, nếu lúc này hắn mà có phản ứng gì thì cũng quá không phải người rồi! Nhất định phải dời đi lực chú ý!
May mắn là nằm trên giường, Lận Thanh Thời cũng đang khẩn trương, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt hắn có phần là lạ.
Khi hai tay kia chạm vào ngực, Lận Thanh Thời khẽ co rúm lại một chút.
So với cơ thể hắn vốn luôn hơi lạnh, lòng bàn tay của Thịnh Liễm mang theo nhiệt độ như muốn đốt cháy người, hắn theo bản năng rụt lại, nhưng chẳng có chỗ nào để trốn —— hơn nữa, rụt lại thì cũng quá mất mặt, chỉ có thể cứng người lại, mặc cho Thịnh Liễm nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái.
“Thả lỏng một chút.” Thịnh Liễm nhẹ giọng dỗ dành, rõ ràng là nhiệt độ phòng ổn định, vậy mà Lận Thanh Thời lại có cảm giác cả người nóng ran như bị nướng, trong tình huống thế này, bảo sao mà thả lỏng được.
Tuy trong lòng cứ kêu không thể, nhưng trên thực tế, không bao lâu, Lận Thanh Thời đã hoàn toàn mềm nhũn xuống.
Một phần vì cơ thể hắn vốn đang suy yếu, muốn gồng lên cũng chẳng có sức. Một phần khác... là bởi vì — Thịnh Liễm đúng thật học được chút kỹ thuật mát xa.
Thủ pháp tuy chưa thành thạo, nhưng lại rất cẩn thận, từng chút từng chút chú ý cảm nhận của hắn.
Ấn vào vẫn có chút đau, nhưng có thể vì tay Thịnh Liễm ấm hơn hắn nhiều, so với chính mình tự xoa thì cảm giác dễ chịu hơn hẳn, ít nhất vẫn nằm trong mức hắn chịu được.
Lận Thanh Thời cắn chặt môi dưới, đem mọi tiếng rên đều nuốt vào bụng, nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua cảm giác từ đôi tay kia, âm thầm chịu đựng, nghĩ bụng cơn đau này chắc cũng sắp hết rồi, cố thêm chút là xong.
Hắn bắt đầu ép mình nghĩ đến công việc, báo cáo tháng này còn chưa xem, kế tiếp còn có một dự án lớn cần khởi động... Công việc lạnh như băng chính là công cụ hạ nhiệt tốt nhất khi rơi vào mấy tình huống ái muội kiểu này, rất nhanh, Lận Thanh Thời đã bình tĩnh trở lại.
Dù sao cũng chỉ là mát xa, Thịnh Liễm cũng chẳng làm ra hành vi gì quá đà. Chẳng lẽ là do hormone thay đổi khi mang thai? Cũng có thể là vì lâu rồi không... Hắn là nam nhân bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý — bằng không đã sớm đá Thịnh Liễm ra khỏi phòng rồi, đại khái là vì lâu quá không có, lúc này mới trong đầu nảy ra đủ thứ rối loạn bậy bạ như vậy.
Đợi lát nữa tìm cuốn “Thanh tâm chú” xem lại một lần, trong thư phòng cũ có một bản... Bảo người về nhà lấy là được, hắn cũng chẳng muốn về gặp lại phụ thân mẫu thân.
Trong lòng đang tính toán đủ thứ, Lận Thanh Thời hoàn toàn không phát hiện ra tay của Thịnh Liễm đã dừng lại.
Cho đến khi... Thịnh Liễm dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên cánh môi hắn.
Lòng bàn tay của Thịnh Liễm không tính là thô ráp, lực cũng không mạnh, chỉ là nhẹ nhàng — nhưng lại có chút lưu luyến, mập mờ. Đôi môi đang cắn chặt của hắn khẽ hé ra, tiếng rên bị cắn chặt suýt nữa bật thốt ra...
Lận Thanh Thời như bị điện giật mà lập tức mở mắt, "bốp" một tiếng, gạt phắt tay Thịnh Liễm ra. Hành động bất ngờ khiến hắn không kịp khống chế mà ho sặc lên.
Thịnh Liễm bị dọa sợ, định bước tới vỗ lưng giúp hắn, lại bị đẩy ra — cánh tay gầy yếu ấy vốn không có chút sức lực, nhưng Thịnh Liễm vẫn không dám tiến thêm nửa bước, chỉ dám đứng đó nhìn hắn đỏ tai vì ho, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại. Khóe mắt mang theo hơi nước, nhưng đuôi mày lại lạnh như băng.
Lận Thanh Thời lạnh lùng nhìn Thịnh Liễm, giọng khàn khàn: “Ngươi... khụ... ngươi đang làm gì?”
Thịnh Liễm vô tội nghiêng đầu: “A? Ta thấy ngươi cắn quá mạnh, có chút xuất huyết, muốn nhắc ngươi đừng tự cắn nữa... Ta còn tưởng ngươi ngủ rồi, không nghĩ đánh thức ngươi mới ra tay, làm đau ngươi sao?”
Hắn làm như thật sự vẫn luôn nghiêm túc mà mát xa, không hề có chút tâm tư nào vượt giới hạn.
Lận Thanh Thời nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ mà đánh giá gương mặt vô tội kia, hừ nhẹ: “Không có gì, hôm nay đến đây thôi.”
Dù sao thì cảm giác trướng đau cũng không còn rõ ràng nữa.
Đối với cái kiểu “dùng xong liền vứt” này của hắn, Thịnh Liễm cũng chỉ ngoan ngoãn rút tay về, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành cao to, vậy mà giả vờ ngoan ngoãn lại không hề gượng gạo chút nào. Khi Lận Thanh Thời cúi đầu chỉnh lại áo quần, trong mắt hắn ánh lên một tia giảo hoạt.
Hắn đã sớm chú ý đến làn da tái nhợt, mỏng manh của Lận Thanh Thời — không giống hắn, đối phương trắng đến gần như trong suốt, chỉ cần có chút biến đổi cũng dễ thấy rõ. Nhất là khi đặt tay mình bên cạnh, sự tương phản càng rõ ràng...
Chạm vào môi đối phương cũng thật không phải cố ý. Chỉ là vừa nãy nhìn thấy hắn cắn môi đến bật máu, màu đỏ ấy điểm lên đôi môi nhợt nhạt, sao Thịnh Liễm có thể dời mắt đi được. Vừa đau lòng... lại vừa bị mê hoặc.
Đến lúc tỉnh lại thì tay đã bị vỗ bay rồi.
Giống như Trư Bát Giới ăn được nhân sâm quả — cảm giác mềm mại ấy chỉ thoáng qua một chốc, Thịnh Liễm siết tay thành nắm đấm, như muốn giữ lại độ ấm kia lâu hơn một chút.
Trước đó cãi nhau, sau lại phát hiện mang thai, tính ra cũng gần một tháng không được... giải tỏa.
Thịnh Liễm lắc đầu, cố dập tắt hết những suy nghĩ miên man.
Nghĩ nhiều cũng vô dụng, hắn lại không phải súc sinh. Người là người, chính là vì có thể đè nén dục vọng!
“Không đau sao? Thật không cần ấn thêm chút nữa à?” Thịnh Liễm đổi lại biểu cảm nghiêm túc, vẻ mặt đầy lo lắng khuyên nhủ: “Không sao đâu, đừng ngại, nếu còn đau thì đừng chịu đựng...”
“Không đau.” Lận Thanh Thời không bắt được sơ hở, nhưng trong lòng vẫn âm thầm đề phòng, cứng rắn cắt lời hắn: “Cũng muộn rồi, chuẩn bị ngủ đi.”
Tuy mới tỉnh không lâu, nhưng hôm nay tiêu hao quá nhiều sức, sắc mặt hắn không giấu được mệt mỏi. Thịnh Liễm hiểu ý, thu lại hết mấy ý đồ lén lút, cẩn thận đỡ hắn xuống giường đi rửa mặt. Chỉ khi Lận Thanh Thời thoải mái nằm lại giường, hắn mới chuẩn bị rời đi thu xếp chuyện của mình.
Sau đó, bị Lận Thanh Thời khóa trái cửa nhốt bên ngoài.
Về phương diện này, Lận Thanh Thời đúng là nhạy bén dị thường.
Thịnh Liễm thành thật quay sang ngủ phòng bên.
Sáng sớm hôm sau.
Thịnh Liễm rón rén đẩy cửa, không khóa — chứng tỏ không tức giận. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rồi bước vào.
Quả nhiên, Lận Thanh Thời đã dậy. Khác với bình thường toàn mặc đồ ở nhà thoải mái, giờ phút này hắn đang cúi đầu cài nút áo sơ mi.
Vừa liếc thấy Thịnh Liễm vào cửa, Lận Thanh Thời hờ hững nâng cằm, ra hiệu cho hắn đến sửa cổ áo.
Thịnh Liễm lập tức đi tới, từ trên xuống dưới chỉnh tề từng chi tiết.
Vừa sửa sang, vừa hỏi: “Hôm nay ngươi định ra ngoài?”
Lận Thanh Thời nhìn đồng hồ, tay lướt điện thoại, hờ hững trả lời: “Ừ, có chuyện cần đến công ty một chuyến.”
Tuy rằng sau kết hôn đã lui về tuyến sau, nhưng hắn cũng không thể biến mất quá lâu như vậy.
Một số lời đồn nhảm nhí chắc lại bắt đầu lan ra, trong công ty mấy lão già cũng sắp không ngồi yên, Lận Thanh Thanh dù sao cũng là “tạm thời kế nhiệm”, chưa đủ sức trấn áp một số người. Gần đây lại có một kế hoạch lớn, nếu nhóm kia thừa nước đục thả câu, không hoàn toàn nguy hiễm, nhưng cũng sẽ gây không ít rắc rối. Hắn phải đích thân ra mặt, dập tắt mấy ý nghĩ viển vông ấy.
Hơn nữa... việc mang thai quả thực không dễ. Nếu có điều gì bất trắc sau này... Hắn cần phải sớm trải đường cho Lận Thanh Thanh, để mười năm tâm huyết của hắn không uổng phí.
Bác sĩ cũng nói nên thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí, ở nhà mãi cũng ảnh hưởng tâm lý. Hôm qua ngủ nguyên ngày, sau khi mát xa thì thân thể cũng không thấy khó chịu gì. Trạng thái hôm nay không tồi, nghĩ tới nghĩ lui, Lận Thanh Thời quyết định đến công ty một chuyến. Nhân lúc bụng còn chưa lộ rõ, phải tranh thủ bố trí xong tất cả.
Hắn ngồi lên xe.
Thịnh Liễm cũng theo lên.
“Ngươi hôm nay không đi làm?”
Thịnh Liễm giả vờ không hiểu ý tống cổ, cười tươi rói: “Một ngày không đi cũng không sao. Nói cho cùng, chúng ta kết hôn cũng gần một năm rồi, ngươi cấp dưới có người nào thật sự gặp qua lão bản nương đâu? Ta cũng nên lộ diện một chút, đỡ phải có ai có tâm tư gì không nên có với ngươi...”
Nhìn vẻ mặt rõ ràng đang trêu chọc của hắn, Lận Thanh Thời liếc ngang một cái: “Bình thường một chút.”
Thịnh Liễm lập tức nghiêm chỉnh: “Biết rồi, ta lo lắng cho ngươi mà. Ta phải ở bên cạnh, che chở cho ngươi chứ.”
Đã có người tự nguyện hầu hạ, Lận Thanh Thời cũng không từ chối, ngầm đồng ý lý do của hắn.
Cách đó không lâu sau.
Khi Lận Thanh Thời một lần nữa xuất hiện trong công ty, từ trên xuống dưới Lận thị lập tức dậy sóng.
Có người thở phào, cũng có người trốn trong góc tối nghiến răng nghiến lợi.
“Cái tên ma ốm đó đúng là sống dai thật! Vẫn chưa chết cơ đấy!”
“Làm sao bây giờ? Chúng ta có bị phát hiện không...”
“Nếu bị lộ thì xong hết! Hắn là cái đồ máu lạnh vô tình, đến lúc đó không chừa ai đâu!”
“... Chỉ có thể ra tay trước.”
Trong bóng tối, có mấy đôi mắt mang theo hận ý, nhìn chằm chằm vào Lận Thanh Thời — như lưỡi dao giấu trong vỏ, âm thầm mài sắc.