“Bình tĩnh lại rồi?”
Chờ Thịnh Liễm ngừng khóc, Lận Thanh Thời cũng gom góp đủ sức, xoa xoa huyệt thái dương đang bị ồn ào đến mức trướng đau, tiện tay ném qua một bịch khăn giấy, ý bảo Thịnh Liễm lau sạch cái bộ mặt ướt sũng tèm lem đó.
Thịnh Liễm lấy khăn giấy lau qua loa hai cái: “Khụ, cái đó... ngươi ăn trước đi, ta đi rửa mặt một cái.”
Tâm trạng vừa được kéo về, hắn quay người lại, hạ giọng buông một câu, cúi đầu vội vã rời khỏi, thoạt nhìn không khác gì chạy trối chết.
Trong phòng không lạnh, mà Thịnh Liễm lại chỉ mặc một cái áo lót sát nách đơn giản, làn da màu tiểu mạch lộ ra ngoài đã bị sắc đỏ bừng phủ đầy, giống như con tôm vừa luộc chín — mà còn chưa luộc kỹ, cứ đỏ loang lổ thế kia — nói xong, hắn cũng chẳng dám nhìn sắc mặt Lận Thanh Thời, vội vàng biến mất sau cánh cửa.
Lận Thanh Thời thở dài một hơi, sắc mặt có chút phức tạp.
Hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Thịnh Liễm có cái vẻ mặt... thẹn thùng như vậy.
Nói thế nào nhỉ — có hơi quái gở, có chút buồn nôn. Dù là nước mắt nước mũi tèm lem khóc như con nít, hay là cái vẻ thẹn quá hóa ngốc kia, đặt trên người một gã đàn ông cao 1m9, cơ bắp đầy đặn, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta nổi da gà.
Thế mà, tâm tình Lận Thanh Thời lại bất ngờ nhẹ nhõm.
Có lẽ đây là lần thư thái nhất kể từ khi kết hôn đến giờ, tuy rằng lúc nãy Thịnh Liễm khóc đến mồm miệng nhão nhẹt, nói cái gì hắn cũng không nghe rõ, lại còn ồn như cái chợ, hắn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là vì chuyện gì mà khóc toáng lên như thế.
Chắc là ngã đau quá, lại còn bị hắn dọa cho hết hồn.
Từ lúc quen biết nhau đến nay, Thịnh Liễm lúc nào cũng là cái kiểu khiến người ta muốn đánh một trận, vừa rồi lại thật sự thuận mắt hơn không ít.
Lận Thanh Thời cúi đầu, chậm rãi ăn từng thìa “cơm dinh dưỡng”, khoé miệng lặng lẽ nhếch lên một chút, rất nhanh lại ép xuống, chỉ còn đôi mắt còn sót lại chút ý cười khó nhận ra.
Ăn chưa được mấy miếng, Thịnh Liễm lại đẩy cửa bước vào.
Hắn đã chỉnh trang lại tử tế, tóc trên trán còn dính vài giọt nước, cái áo lót ướt lúc trước cũng đã thay bằng bộ đồ mặc ở nhà, nhìn qua cũng tạm xem là ra dáng người đàng hoàng...
Duy chỉ có một điểm vô cùng chướng mắt — trên mặt hắn đeo một cặp kính râm.
Lận Thanh Thời: “...”
“Tháo xuống.”
Thịnh Liễm ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ ngầu lòi, giơ tay đỡ kính râm như tạo dáng: “Không thấy ngầu sao?”
Lận Thanh Thời nhíu mày, liếc hắn một cái đầy khinh thường, nói ngắn gọn mà cay độc:
“Quá ngu, chướng mắt.”
Trong nhà mà mang kính râm thì đúng là quá khờ. Thịnh Liễm bị mắng cũng không dám cãi lại, đành hậm hực gỡ xuống, lộ ra đôi mắt sưng đỏ hoe vì khóc. Hắn còn cố giả vờ như không có chuyện gì, quay đầu đi, thầm mong Lận Thanh Thời đừng nhìn kỹ quá.
Nhưng Lận Thanh Thời nói không sai, trong nhà mà đeo kính râm thì đúng là ngu thật — chỉ tiếc, bây giờ cặp mắt sưng như hai cái hạch đào thế kia thì cũng không hơn gì.
Khổ nỗi, Lận Thanh Thời tuy thân thể yếu, bệnh vặt bệnh nặng chẳng thiếu, nhưng lại không có cái tật cận thị.
Đèn trong phòng sáng rõ, từng tấc da tấc thịt đều bị soi tới không chừa một góc. Mà đôi mắt sưng húp của Thịnh Liễm thì... nhìn là thấy ngay, trốn đâu cho thoát.
Khóe môi Lận Thanh Thời không nhịn được mà cong lên. Ý cười trong mắt lập tức trào ra, hắn cúi đầu muốn giấu đi, nhưng đuôi mắt vẫn vương ý cười, ngay cả bờ vai gầy cũng khẽ run lên, môi tái nhợt cũng nhếch nhẹ — không phải cái kiểu mím môi vì khó chịu thường thấy, mà là... đang cười.
Thịnh Liễm ngẩn người.
Hắn cứ nhìn chằm chằm Lận Thanh Thời đang mỉm cười, trong đầu bỗng nhớ lại giấc mơ vài hôm trước — trong mộng là lần đầu tiên hắn gặp Lận Thanh Thời, khuôn mặt không nhìn rõ, chỉ thấy môi hơi nhếch, rực rỡ đến chói mắt.
Hắn bỗng nhận ra, bình thường Lận Thanh Thời đều mang bộ dạng không vui, lạnh lẽo như băng.
Kể từ sau khi kết hôn, hắn thấy nhiều nhất chính là dáng vẻ ấy.
Còn hiện giờ... giống như tuyết tan đầu xuân, hắn lần đầu tiên thấy Lận Thanh Thời cười như vậy, nhu hòa như vậy.
Là vì hắn mà cười.
Hình tượng gì chứ, nếu có thể khiến Lận Thanh Thời cao hứng, hắn thành cái dạng gì cũng được! Nhiều lắm ra ngoài mang kính râm là xong! Dù sao khi đi làm hắn cũng là lão bản, ai dám nói hắn ngốc?
Tim Thịnh Liễm đập rộn lên, không hề báo trước.
Trái tim phản ứng nhanh hơn não bộ, đã phát hiện ra tình cảm giấu kín bị gió cuốn lên từ nơi nào đó sâu nhất. Chỉ là trước nay, hắn vẫn tưởng tim đập nhanh là do xúc động, đâu biết đã quen thuộc với tần suất ấy từ lâu rồi.
Trong lúc hắn còn ngẩn ngơ, nụ cười trên mặt Lận Thanh Thời đã dần phai đi.
Hắn không nói không rằng ném luôn cái gối sang, cắt đứt ánh mắt si ngốc kia, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, bộ dạng có phần lúng túng.
Chỉ là cười một chút thôi, có cần thiết làm ra cái vẻ mặt khiếp sợ như vậy không?
Không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ lạ. Lận Thanh Thời ăn cơm mà chẳng còn biết mùi vị là gì — rõ ràng tâm trạng không tệ, mà bữa cơm khó nuốt kia cuối cùng cũng phải ăn xong.
Hắn vừa định mở miệng nói gì đó để phá tan bầu không khí im ắng, ngực bỗng đau nhói một trận.
Lận Thanh Thời khẽ cau mày, tay cầm đũa buông lửng giữa không trung, thân thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Giờ hắn mới nhớ ra, trận hỗn loạn ban nãy rốt cuộc là vì cái gì mà khởi đầu.
Từ hôm qua, ngực hắn đã bắt đầu âm ỉ trướng đau. Nhìn ngoài thì không thấy gì bất thường, hắn cũng từng hỏi bác sĩ — quả thật, trong thời kỳ mang thai, có người sẽ xuất hiện tình trạng này. Nam cũng có. Chỉ có thể chườm nóng, mát xa, chứ không có cách gì giảm bớt triệt để.
Sáng nay hắn đuổi Thịnh Liễm ra khỏi phòng chính là vì chuyện này. Nhưng vừa động tay vào lại càng đau hơn, hắn chần chừ mãi không làm gì được, đang do dự thì Thịnh Liễm lại chui đầu vào cửa sổ...
Mọi thứ sau đó cứ thế trượt khỏi tầm kiểm soát.
Nói cho cùng, tất cả đều là tại Thịnh Liễm! Hắn ngã xuống cũng là do gieo gió gặt bão! Vừa rồi còn thấy có lỗi, đúng là thiếu dưỡng khí đến choáng đầu rồi!
Lận Thanh Thời ngực khó chịu, lại nhớ ra Thịnh Liễm chính là đầu sỏ gây họa, sự mềm lòng mới nhen nhóm lập tức tiêu tan.
Nhìn ánh mắt lo lắng như chó con kia của Thịnh Liễm, hắn lạnh lùng trừng lại.
Thịnh Liễm bị hắn trừng cũng không chột dạ, mặt dày bước tới: “Làm sao vậy? Lại thấy không thoải mái chỗ nào à?”
Hắn vừa nói vừa quay đầu định gọi bác sĩ, nhưng bị Lận Thanh Thời quát thẳng:
“An tĩnh! Ồn muốn chết.”
Lận Thanh Thời xoa mi tâm, chẳng định giấu giếm gì — ai biết Thịnh Liễm còn sẽ lăn lộn rồi xảy ra chuyện gì nữa. Dù gì cũng cùng bình thường không thoải mái không giống nhau, nhiều ít có chút cảm thấy xấu hổ. Hắn từng chọn bác sĩ xa lạ để hỏi, còn căn dặn không được tiết lộ. Nếu để mẹ Vương, chú Lý, Kim Trạch, Đinh lão biết...
“... Ta ngực đau.” Hắn mím môi, cuối cùng chỉ phun ra ba chữ.
Chỉ bốn chữ, mà như rút hết sức lực của hắn. Mặt không chút huyết sắc thoáng ửng đỏ, lông mi khẽ run, ngay cả vành tai cũng nhiễm một tầng hồng nhạt, mà hắn lại còn cố gắng duy trì vẻ lãnh đạm, tỏ ra không có gì.
Cảnh này khiến tim Thịnh Liễm một lần nữa như có nai con đạp loạn. Sau đó, não hắn mới bắt kịp nhịp tim, cuối cùng cũng hiểu Lận Thanh Thời đang nói gì.
Lận Thanh Thời... vậy mà lại chủ động nói chuyện này với hắn!
Trước đây, nếu không phải Lận Thanh Thời khó chịu đến không chịu nổi, hắn tuyệt đối sẽ giấu tới cùng, thà chết chứ không nói.
Thịnh Liễm chẳng ngốc đến thế. Hắn thấy Lận Thanh Thời không đến nỗi đau đớn lăn lộn, chỉ là sắc mặt hơi lạ. Nhớ tới cảnh ban sáng hắn nhìn thấy qua cửa sổ, lại liên hệ với mớ tài liệu hắn đã lén đọc — thời kỳ mang thai đúng là có thể xuất hiện hiện tượng căng tức ngực.
Hắn chỉ không ngờ... đàn ông cũng có thể như vậy.
Nếu giờ mà thật sự gọi cả đám bác sĩ qua, đừng nói hôm nay, cả năm nay hắn cũng đừng hòng vào được phòng nữa.
Thịnh Liễm ngập ngừng: “Cái đó... ta có học chút xíu mát xa. Hay là... ta giúp ngươi thử một chút?”
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù có bị Lận Thanh Thời xấu hổ nổi nóng tát cho hai bạt tai cũng được. Dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn hắn chịu đau.
Không ngờ, Lận Thanh Thời chỉ khẽ liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt viết rõ ràng mấy chữ: Bằng không ta nói với ngươi làm gì?
Sợ Thịnh Liễm không hiểu, hắn vẫn giả vờ trấn định, gật đầu một cái: “Ừ.”
Cái gật đầu này, khiến Thịnh Liễm nghẹn họng.
Hắn khẽ khàn giọng, liếm môi, nhẹ nhàng nói: “Vậy... ngươi nằm xuống trước đi?”