Sau Khi Mang Thai, Đối Tượng Liên Hôn Bỗng Thay Đổi Tính Nết

Chương 22

Trước Sau

break

Thịnh Liễm theo bản năng ngẩng đầu nhìn — cửa sổ trống trơn, không có ai.

Hắn nghiến răng, nhăn mặt lồm cồm bò dậy từ mặt đất. Lý thúc hoảng loạn chạy đến định tìm bác sĩ, lại bị hắn giơ tay ngăn lại.

Thịnh Liễm từ nhỏ đã nghịch ngợm, ngã từ trên cây xuống cũng chẳng phải một hai lần, bản thân đại khái còn tự phán đoán được. Không gãy xương, coi như trong rủi có may. Nhưng đau thì vẫn đau, mấy ngày tới chắc chắn sẽ ê ẩm, phải tìm thuốc mà xoa.

Lý thúc vẫn càu nhàu khuyên nhủ: “Vẫn là nên để bác sĩ xem qua một chút, đừng để ngã ra hỏng chỗ nào thì phiền to.”

Thịnh Liễm biết ông ấy là vì lo cho mình, nhưng trong lòng hắn chỉ nghĩ đến Lận Thanh Thời, nôn nóng sốt ruột, không tài nào yên nổi.

Trước lúc ngã, hắn rõ ràng thấy Lận Thanh Thời trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ còn thấp giọng kêu lên một tiếng. Huống chi sắc mặt lúc ấy của Lận Thanh Thời nói thế nào cũng không phải là tốt đẹp. Tuy không rõ rốt cuộc mình đã chọc giận hắn ra sao, nhưng hiện tại phải lập tức đến trấn an hắn mới được.

Dọa đến thì không xong.

Thịnh Liễm đẩy tay Lý thúc đang muốn đỡ mình: “Ngài nói đúng, cứ gọi bác sĩ trước đi.”

“Được được, ta đi ngay...”

“Kêu bọn họ đến phòng trong... Không, bảo họ đợi ở cửa phòng, ta lập tức lên đó.” Thịnh Liễm sắc mặt trầm trọng, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng. “Trước khi ta nói có thể vào, không ai được bước chân vào!”

Lận Thanh Thời hiện tại mà để người ngoài nhìn thấy trong trạng thái kia, không biết sẽ tức đến cỡ nào. Vạn nhất thân thể thực sự không thoải mái, mà ý thức lại chưa tỉnh táo kháng cự quá trình điều trị, lòng tự trọng của đại thiếu gia rất cao a. Tuy nhiên, hắn, Thịnh Liễm, là ngoại lệ duy nhất.

Trong lòng hắn thoáng hiện lên một chút mừng thầm.

“Phòng...?” Lý thúc biến sắc, cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức mặc kệ Thịnh Liễm đang khập khiễng chạy lên lầu, quay người phóng như bay đi gọi bác sĩ.

Dù sao ông cũng là người do chính Lận Thanh Thời mang về, trong lòng tự nhiên có cán cân riêng. Giữa Thịnh Liễm và Lận Thanh Thời, ông vẫn coi trọng người sau hơn một chút. Vậy nên lời nhắc nhở của Thịnh Liễm ông đều khắc sâu trong lòng.

Khi Thịnh Liễm chạy đến cửa phòng, hành lang đã bị vây kín một vòng người. Lý thúc đứng canh ở cửa, quả nhiên không ai dám xông vào.

Ngay cả Kim Trạch là bạn cũ thân thiết với Lận Thanh Thời cũng bị ngăn lại ngoài cửa, dù mặt mày đã sa sầm. Nhưng Lý thúc cứng rắn như thép, nhất quyết không nhường một bước.

Lần đầu tiên Thịnh Liễm cảm thấy căn biệt thự lớn như này thật phiền, mà thực tế thì hắn chạy vội tới đây cũng chưa đến một phút.

May là bác sĩ ở lầu một, cũng coi như kịp thời.

Hắn vốn đầu óc đơn giản, chẳng nói năng gì, cứ thế chen đám người mà vọt vào, lúc này không còn tâm trí quan tâm chuyện gì khác, hắn cần phải biết Lận Thanh Thời hiện giờ thế nào.

Trong phòng im ắng dị thường, không có bất kỳ động tĩnh gì.

Thịnh Liễm xua tay, ra hiệu đám người rút lui ra xa, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một khe.

Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một dự cảm rất xấu, nỗi bất an càng rõ rệt khi hắn nghe được trong phòng truyền ra âm thanh hô hấp hỗn loạn, trầm đục.

Lòng hắn trầm hẳn xuống, vội vàng nghiêng người lách vào phòng.

Cảnh tượng trong phòng đập thẳng vào mắt khiến trái tim hắn co rút.

Lận Thanh Thời quay lưng về phía cửa, ngồi bệt trên mặt đất, thân thể gầy gò co quắp, nghiêng người dựa sát vào mép giường. Từ góc nhìn của Thịnh Liễm, cổ hắn trắng nõn, dài và mảnh, rũ xuống mềm nhũn như không còn chút sức lực. Từng đốt xương gồ lên, lộ rõ đến mức khiến người nhìn mà thấy rợn người.

Đôi vai mảnh khảnh không ngừng run rẩy, tiếng thở nặng nề mang theo nghẹn ngào vang vọng bên tai Thịnh Liễm, nhưng dù vậy, Lận Thanh Thời vẫn như không thở nổi.

Thịnh Liễm không thể nhìn rõ sắc mặt hắn từ phía sau, nhưng trong lòng đã lạnh toát. Hắn vội vàng bước tới, ôm lấy Lận Thanh Thời đỡ dậy, vừa điều chỉnh lại quần áo cho hắn, vừa lạnh giọng hô lớn: “Bác sĩ!”

Bàn tay đặt trên lưng Lận Thanh Thời, giống như đang chạm vào một thân thể chỉ toàn xương, yếu đến mức chỉ cần dùng sức một chút cũng như sẽ tan vỡ trong tay. Thịnh Liễm tay chân luống cuống, trong lòng như bốc hỏa.

Hắn sợ đến mức tay chân đều run rẩy.

Lận Thanh Thời quả thực suyễn đến giống như bị phong bế đường thở!

Đôi mắt kia vốn luôn lạnh tanh giờ nhắm chặt lại, khoé mắt trào nước mắt sinh lý, đuôi mắt ửng hồng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch đến mức đáng sợ, trắng đến mức khiến người nhìn mà phát hoảng. Những ngón tay mảnh khảnh siết chặt lấy vạt áo trước ngực, các khớp ngón tay cứng ngắc nổi bật lên trắng toát, thỉnh thoảng còn co quắp vài lần, nhìn là biết vô cùng khó chịu.

Mấy hôm nay, hắn luôn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lận Thanh Thời — đều là lỗi của hắn.

Thịnh Liễm cắn răng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Hiện tại hắn chỉ hận không thể quay lại bóp chết chính mình.

Bác sĩ canh ngoài cửa nghe được tiếng hắn gọi liền nối đuôi nhau xông vào, vừa thấy rõ tình hình bên trong lập tức tản ra, nhường chỗ trống để thông khí, chỉ để một bác sĩ tiến lên phía trước.

Lận Thanh Thời không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra thế nào.

Khi Thịnh Liễm từ tầng hai rơi xuống trước mắt hắn, dù trong lòng có bất mãn gì đi nữa, hắn vẫn hoảng hốt, lập tức muốn chạy về phía cửa sổ.

Nhưng lúc hắn kịp phản ứng, trước mắt đã tối sầm lại, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, lúc ngã hình như còn va vào chân giường, nhưng lại chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào. Hắn còn nhớ rõ — tay chân hoàn toàn không nghe sai khiến, chỉ có thể mò mẫm níu lấy mép giường, miễn cưỡng để không hoàn toàn ngã sóng soài ra nền đất lạnh toát.

Không khí ngày càng loãng, đất trời trước mắt quay cuồng đảo lộn. Hắn muốn gọi người, nhưng thứ phát ra chỉ là âm thanh nghèn nghẹn như xé toạc cuống họng.

Hắn không nhớ nổi rốt cuộc mình có kêu cứu hay không. Thời gian như kéo dài vô tận, từng giây từng phút đều như bị tra tấn. Không ai vào phòng. Căn phòng vốn không tính là lớn, lúc này lại như hóa trống rỗng — chẳng lẽ sẽ mãi không ai phát hiện ra hắn sao?

Thịnh Liễm ngã từ tầng hai xuống, toàn bộ sự chú ý đều bị cuốn sang bên kia, thế thì hắn...

Một trận hoảng loạn cuộn trào bao vây lấy toàn thân, hốt hoảng khiến tình trạng tồi tệ hơn, não như muốn nổ tung từng hồi, ngực nghẹn lại, bên tai ù ù chói tai, như thể thân thể phát ra cảnh cáo cuối cùng.

Chắc hắn lúc này trông thảm lắm.

Ngay trước khi ý thức hoàn toàn chìm xuống, Lận Thanh Thời nghe thấy giọng Thịnh Liễm đầy lo lắng.

Tầm mắt mơ hồ lờ mờ hiện lên mấy bóng người màu đen chen chúc, hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể há miệng thở hổn hển, không khí vẫn không vào nổi buồng phổi. Trước mắt là những mảng đen trắng loang loáng bùng nổ, ý thức cứ thế trượt xuống, bên tai thanh âm lúc xa lúc gần.

Tiếng mọi người xôn xao, chỉ có giọng bác sĩ là bình tĩnh:

“Không sao đâu, không nghiêm trọng, Thịnh tổng, ngươi phải giữ bình tĩnh, đừng hoảng, trước hết trấn an cảm xúc của Lận tổng. Đúng rồi, dẫn đường hắn hô hấp, chậm rãi đếm — ai, lấy cái túi giấy lại đây!”

“Thanh Thời? Ngươi có nghe được ta nói gì không? Ta ở đây, không sao, không sao hết... Hít — thở — đúng rồi, chính là như vậy, từ từ thôi...”

Thịnh Liễm tay chân luống cuống làm theo lời bác sĩ dặn, cảm xúc căng thẳng khiến cổ họng hắn khàn đặc, âm thanh cũng có phần run rẩy, nhưng vẫn kiên trì bên tai Lận Thanh Thời lặp đi lặp lại mà trấn an.

Bác sĩ ở bên cạnh phối hợp hỗ trợ, túi giấy từng chút phồng lên rồi xẹp xuống, chậm rãi, nhịp thở cũng dần ổn định.

“Giỏi lắm... Đừng hoảng, ta ở đây, ngươi không sao cả, sẽ không sao đâu...”

Cho đến khi nói đến khô miệng khô lưỡi, cổ họng bỏng rát, Lận Thanh Thời cuối cùng cũng ngừng run rẩy co quắp. Nhịp tim điên cuồng trong lồng ngực Thịnh Liễm mới dần hạ xuống.

Khi cảm xúc dần ổn định, ý thức quay trở lại, Lận Thanh Thời đã không còn sức. Trong phòng vẫn còn nhiều người, hắn không muốn để Thịnh Liễm ôm, miễn cưỡng chống tay lên mép giường dựng thẳng người dậy, quét mắt nhìn quanh rồi đẩy nhẹ tay Thịnh Liễm ra khỏi người mình — chỉ là động tác quá yếu, trái lại trông giống như đang tựa vào người ta.

Lận Thanh Thời mím môi, không nhúc nhích, lặng lẽ tích góp sức lực.

Nhưng Thịnh Liễm rất nhanh đã hiểu ý, thu ánh mắt đang dán chặt vào hắn, lạnh giọng nói với bác sĩ:

“Đều ra ngoài hết.”

Người bệnh đã ổn định, đám bác sĩ cũng chẳng còn lý do ở lại, chẳng bao lâu sau liền lui sạch.

Trong phòng trở lại yên tĩnh, Lận Thanh Thời mới thả lỏng, tựa cả người vào Thịnh Liễm. Tay chân hắn vẫn còn mềm nhũn, chỉ có thể từ từ hít thở, không dám tham lam thêm, từng chút hấp thu dưỡng khí.

“Ta ôm ngươi lên giường.”

Lận Thanh Thời không phản đối động tác của Thịnh Liễm, nhưng lúc đứng dậy, hắn rõ ràng cảm thấy cơ thể Thịnh Liễm khẽ run lên.

Rất cẩn thận, có thể là vì sợ làm hắn đau, cũng có thể là vì...

Lận Thanh Thời bỗng nhớ ra, Thịnh Liễm vừa mới ngã từ lầu hai xuống — chính là cú sốc đó khiến hắn phát tác.

“Ngươi... khụ, ngươi không sao chứ?”

Hắn cố quay đầu nhìn Thịnh Liễm, vừa mở miệng đã là một tràng ho, giọng nói vẫn chưa hồi phục, chỉ là khí âm, khiến Thịnh Liễm phải cúi xuống nghe rõ — chỉ cần hơi cong lưng, cơ lưng liền đau nhói, sắc mặt hắn cũng biến đổi trong khoảnh khắc.

Lận Thanh Thời lập tức nhíu mày.

Hắn duỗi tay đẩy Thịnh Liễm ra ngoài: “Đi, tìm bác sĩ kiểm tra đi.”

“Ta không sao...”

“Đi... khụ khụ khụ... ngươi... hô...”

Thịnh Liễm vội vàng nhét tay hắn vào trong chăn: “Được được được, ta đi, ngươi ngủ trước đi.”

Lận Thanh Thời mệt rã rời, nghe hắn chịu đi mới yên tâm nhắm mắt lại, để mình rơi vào bóng tối.

Trong lòng hắn vẫn có một thước đo rõ ràng — Thịnh Liễm là vì hắn không chịu mở cửa mới phải trèo cửa sổ, rồi ngã xuống. Nếu giờ không chịu đi khám, chỉ sợ hắn cũng sẽ thấy áy náy mà đứng ngồi không yên.

Đến khi tỉnh lại, Lận Thanh Thời cuối cùng cũng có chút sức lực.

Hắn vẫn còn lo Thịnh Liễm có bị thương không, nhìn quanh lại không thấy ai — chẳng lẽ thương nặng đến mức phải đưa đi bệnh viện?

Hắn gắng gượng ngồi dậy, chỉ một động tác đơn giản vậy thôi mà cũng phải tựa vào đầu giường thở dốc một hồi, Lận Thanh Thời không dám nhúc nhích nữa.

Hắn rũ mắt, nhìn thân thể suy yếu của chính mình, mím môi, nhắm mắt, đè ép những cảm xúc cuộn trào trong lòng xuống.

“...Ngươi tỉnh rồi à? Ăn chút gì đi?”

Hóa ra Thịnh Liễm vẫn luôn ở bên cạnh.

Lận Thanh Thời khẽ thở ra, ngược lại có chút nghi hoặc.

Ngày thường Thịnh Liễm hận không thể dán vào người hắn, mà lúc này lại ngồi xa tít, trong phòng quá tối, hắn chỉ nhìn thấy một cái bóng cao lớn mờ mờ nơi góc phòng.

Cơm canh nóng hổi lặng lẽ được đặt trên bàn mới kê. Trừ câu nói lúc hắn vừa tỉnh lại, Thịnh Liễm không nói thêm nửa lời. Sự im lặng này là chưa từng có.

Lận Thanh Thời trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Trời đã tối hẳn, hắn đoán mình ngủ cũng khá lâu. Bụng đói cồn cào, nhưng cũng không vội ăn, chỉ dùng ánh mắt sắc bén trong bóng tối nhìn chằm chằm Thịnh Liễm.

Dưới ánh trăng, hắn bắt gặp ánh nước chợt lóe trên mặt Thịnh Liễm.

“Bật đèn lên, quay lại đây.”

Thịnh Liễm ngoan ngoãn bật đèn.

Nhưng hắn lại đưa lưng về phía Lận Thanh Thời, đứng ở cửa: “Ngươi ăn trước đi, ta ra ngoài một lát...”

“Đứng lại.” Lận Thanh Thời tăng giọng, Thịnh Liễm liền khựng lại tại chỗ.

Sau đó là một trận trầm mặc.

Không tiếng động giằng co, cuối cùng là Thịnh Liễm nhận thua.

Lận Thanh Thời thấy rõ, đôi mắt Thịnh Liễm đỏ ửng, nước mắt rơi từng chuỗi như ngọc trai đứt dây.

Rất không kiêng dè — bị Lận Thanh Thời bắt gặp, hắn lại càng khóc nhiều hơn, dần nghẹn ngào, rồi...

Lớn tiếng gào khóc!

Lận Thanh Thời: ???

Cái này là... ngã đến choáng váng rồi?!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc