Sau Khi Mang Thai, Đối Tượng Liên Hôn Bỗng Thay Đổi Tính Nết

Chương 12

Trước Sau

break

Hoặc là đây là Thịnh Liễm mới nghĩ ra được thủ đoạn trêu chọc hắn, hiện tại giả bộ bộ dáng thật sự ngoan ngoãn, nói không chừng sau này chờ hắn quen rồi thì sẽ lập tức lộ nguyên hình.

Tên này vẫn luôn không biết mệt mà ý đồ làm hắn thất thố.

Nhưng mà lúc này đầu óc Lận Thành Thơi đã hơi choáng không rảnh bận tâm đến những thứ đó, đạt được mục đích của mình xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thịnh Liễm một cái, xoay người rời đi.

Không có Thịnh Liễm gây khó dễ, Lận Thanh Thời nhanh chóng rửa mặt xong, nằm vào chiếc giường lớn ấm áp thoải mái, nhắm hai mắt lại.

Trước khi kết hôn với Thịnh Liễm, Lận Thanh Thời làm việc và nghỉ ngơi đều vô cùng quy củ, sống đơn điệu, ngày thường ngoài công việc thì chính là ngủ, hai mắt vừa mở ra liền là đi làm.

Về sau, nhiều thêm hai việc.

Cãi nhau với Thịnh Liễm, cùng với... đánh nhau với Thịnh Liễm... trên giường.

— việc sau cực kỳ nghiêm trọng phá hỏng quy luật làm việc nghỉ ngơi của Lận Thanh Thời.

Lăn qua lộn lại chính là hai giờ, có đôi khi hắn thậm chí không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, may mà Thịnh Liễm phương diện này lại vô cùng săn sóc, hôm sau tỉnh lại trên người và ga giường đều sạch sẽ thoải mái, vô cùng tươi mát.

Tóm lại, thường xuyên bị kéo thức đêm khiến cho hiện tại, Lận Thanh Thời đến thời gian quen thuộc cần ngủ, lại hoàn toàn không ngủ được.

Cho dù là không có Thịnh Liễm phá rối, hắn cũng nhắm mắt nằm đó một giờ vẫn chưa ngủ được, cực kỳ mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, đại não liền không cách nào tiến vào trạng thái ngủ.

Hắn buồn bực đến đầu đau nhức, tiếng tim đập bên tai bắt đầu mất đi tiết tấu, từng nhịp từng nhịp nện vào màng tai hắn, càng khiến hắn thêm không yên ổn.

Nằm một lúc, chân mày liền dần dần nhíu chặt lại.

Mà bên kia Thịnh Liễm đang nhàn nhã thoải mái nhìn màn hình di động.

Khác hẳn với Lận Thanh Thời, Thịnh Liễm là cái loại người tinh lực dồi dào đến phản nhân loại, ban đêm thức khuya sáng sớm vẫn có thể dậy chạy bộ, mỗi ngày đều có sức lực không dùng hết.

Tựa như bây giờ, lúc Lận Thanh Thời đang trăn trở vật vã trong chăn, thì đầu sỏ gây nên lại còn đang dư sức xử lý công việc.

Đều tại tên này.

Thân thể không thoải mái, cảm xúc tiêu cực liền dễ bị phóng đại.

Lận Thanh Thời mở mắt, kéo bịt mắt xuống ném sang một bên.

Thịnh Liễm đang tựa vào đầu giường nhíu mày, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn mờ chiếu rọi hiện ra vẻ sắc bén và nghiêm túc, hoàn toàn khác với bộ dáng lười nhác bình thường trước mặt hắn.

Là bộ dáng hiếm thấy nghiêm chỉnh, xem ra đang làm việc.

— càng nhìn càng làm người tức, rõ ràng ở trước mặt người khác thì bình thường, cố tình chỉ nhắm vào hắn!

Đặc biệt là khi ở trên giường, càng không đứng đắn!

Không suy nghĩ nhiều, Lận Thanh Thời giơ tay một cái liền vỗ rơi di động của Thịnh Liễm.

Chờ tiếng di động rơi xuống sàn vang lên trầm đục kết thúc, Lận Thanh Thời mới phản ứng được mình vừa làm gì.

Hắn khẽ cứng tay lại, rụt về trong ổ chăn, đối diện ánh mắt của Thịnh Liễm, lạnh như băng mà trừng lại, một chút cũng không yếu thế.

Nhìn cái gì mà nhìn, hắn chính là thấy Thịnh Liễm chướng mắt, nếu không phải tại Thịnh Liễm, hắn đến nỗi bị dày vò gần chết mà còn không ngủ được sao?!

Lận Thanh Thời vốn tưởng rằng tối nay thể nào cũng phải cãi nhau một trận.

Nhưng vượt ngoài dự liệu của hắn, Thịnh Liễm không hề nổi nóng, thậm chí không lập tức nhặt di động.

Ngược lại nhíu mày, nhìn về phía Lận Thanh Thời bị chăn quấn kín mít: “Làm sao vậy? Ánh sáng đâm vào mắt ngươi, không ngủ được?”

Bộ dáng thực sự quan tâm hắn, xem ra tiểu tử này đúng là đã học được cái gì gọi là nhượng bộ.

Cái cớ hay quá nhỉ.

Nhưng không hiểu sao, Lận Thanh Thời lại nhớ đến lúc nãy dưới lầu, bộ dáng cụp mi rũ mắt đầy vô tội của Thịnh Liễm... Không phải hắn rất muốn diễn cho tròn cái vai người đáng thương bị mắng oan sao?

Gương mặt tuấn tú hơi nhăn lại, cảm giác chột dạ lúc nãy do vừa ném điện thoại của Thịnh Liễm giờ đã bay biến hoàn toàn. Lận Thanh Thời ngồi dậy, tiện tay chộp lấy cái gối, ném thẳng vào người Thịnh Liễm, lạnh lùng lườm kẻ gây chuyện:

“Đều là ngươi sai.”

“...Ta?” Thịnh Liễm ngẩn ra, mặt mũi mờ mịt, nhưng cũng không cãi, trái lại còn vội trấn an cảm xúc của Lận Thanh Thời: “Được được được, ta sai, ngươi đừng giận nữa, giận nhiều sẽ hại thân thể đấy.”

Thái độ tốt đến mức làm Lận Thanh Thời suýt quên mất mình đang diễn vai giận dữ.

Hắn dừng lại, nửa tin nửa ngờ đánh giá Thịnh Liễm từ trên xuống dưới — thật là kỳ quái, chẳng lẽ vì trong bụng có con nên hắn thay đổi rồi? Nếu là Thịnh Liễm trước đây, chắc đã buông ngay một câu kiểu “Làm sao vậy, đại thiếu gia?” rồi chứ không nhận lỗi dễ như vậy.

Thậm chí chính Lận Thanh Thời cũng cảm thấy cơn giận của mình lần này hơi vô lý.

...Mặc kệ hắn vì cái gì!

Dù sao Thịnh Liễm bày ra cái bộ dạng “ngươi muốn đánh muốn mắng gì ta cũng chịu”, dù là đang diễn đi nữa, hắn cũng muốn mắng cho sướng miệng đã!

Lận Thanh Thời lại lần nữa chộp gối đầu mà nện vào người Thịnh Liễm: “Nếu không phải ngươi mỗi tối đều như vậy... Ta đã nói ta muốn ngủ rồi, ngươi thế nào cũng không chịu buông tha! Giờ thì hay rồi, ngủ sớm lại không ngủ được! Ngươi hài lòng chưa?!”

Cơn đau đầu khiến tâm trạng Lận Thanh Thời càng lúc càng tệ.

“Ngươi là ngựa giống sao? Dùng như vậy không sợ vài năm nữa thành phế à? Về sau đừng có đụng vào ta! Ngày mai dọn ra ngoài, chúng ta chia phòng ngủ —”

Xem ra lần này Lận Thanh Thời thật sự không vui, trước giờ mỗi lần nhắc đến chuyện này là mặt đỏ tía tai, đến cả lời tục cũng không dám nói. Vậy mà giờ lại mắng xối xả không kiêng dè gì cả.

Thịnh Liễm có chút oan ức — rõ ràng mỗi lần ngươi cũng thoải mái cơ mà.

Nhưng giờ không thể nói mấy lời đó được.

“Ta sai ta sai.” Thịnh Liễm thấy sắc mặt Lận Thanh Thời trắng bệch, mắng một hồi làm chính mình cũng nghẹn đến không thở nổi. Hắn định đưa tay ra giúp đối phương bình khí, lại bị hắt tay ra, chỉ đành lùi về sau, nhỏ giọng nói: “—— Nhưng mà, dù có làm thế nào đi nữa, thân thể ta thật sự không sao, ta rất khỏe.”

Mắng hắn là cầm thú thì được, nhưng chuyện thể lực thì nhất định phải đính chính rõ ràng.

— Nhưng rõ ràng đã sai trọng điểm.

Lận Thanh Thời tức đến trợn trắng mắt, trực tiếp đẩy hắn ra: “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Từ khi kết hôn tới giờ, hai người luôn ngủ chung giường.

Thịnh Liễm thoạt nhìn là kiểu trăng hoa, thật ra lại rất giữ mình. Bận bịu đọc sách, gây dựng sự nghiệp, yêu đương thì chưa từng đàng hoàng, giờ nhảy thẳng một bước kết hôn, cũng chẳng có chuyện đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng có lão bà rồi mà còn phải “giải quyết một mình” thì đúng là thảm thương thật.

Khi hắn đề xuất, Lận Thanh Thời cũng không từ chối. Dù sao đều là người lớn, lại là bạn đời hợp pháp, có nhu cầu cũng là chuyện bình thường.

Vấn đề duy nhất là: hắn đã đánh giá quá thấp “độ khát” của một xử nam hai mấy năm trời!

Lận Thanh Thời vốn thuộc dạng thiên về lạnh nhạt, lại không hay nói mấy chuyện này với ai, nên hoàn toàn không có khái niệm gì về thể lực của người khác. Ai mà ngờ được lại có người “trâu bò” đến thế!

Dù vậy, ngủ cùng nhau cũng có điểm tốt. Lận Thanh Thời thể hàn, Thịnh Liễm thân nhiệt lại cao, ấm áp hơn mọi loại đệm điện hay túi chườm. Chất lượng giấc ngủ được cải thiện thấy rõ.

Đó cũng là lý do Lận Thanh Thời chịu đựng được hắn.

Nhưng lần này, hắn thật sự quyết tâm đuổi người ra ngoài, không muốn nhịn thêm chút nào nữa!

Khi cơn giận bùng phát, thiếu gia hành động dứt khoát, không kiêng nể, đẩy mạnh Thịnh Liễm một cái, cuối cùng thật sự đẩy được hắn ra khỏi phòng.

“Rầm!”

Cửa đóng cái “bụp” ngay trước mặt, suýt đập trúng mũi Thịnh Liễm.

Tiếng “cạch” rất nhẹ sau đó, cho thấy cửa đã bị khóa kỹ — đêm nay đừng hòng quay lại.

Thịnh Liễm: “...”

Hắn sờ mũi, bực bội vò tóc, rồi đành xoay người qua phòng bên cạnh.

Trong nhà phòng nào cũng có người dọn dẹp, nên ở tạm không vấn đề gì. Nhưng mà...

Thấy không ổn.

Ban ngày hai người có cãi nhau ra sao, thì phần lớn thời gian trong năm qua, hắn đều ôm Lận Thanh Thời ngủ. Bây giờ đột nhiên phải ngủ một mình, thật sự không quen.

Người hay ngủ mê man như hắn mà lại mất ngủ.

Mà phía bên kia bức tường, Lận Thanh Thời cũng không khá hơn.

Tay chân lạnh toát không sao làm ấm lên được, rõ ràng đã bật sưởi, đệm điện, túi chườm... cũng không ích gì.

Không biết vì sao, Thịnh Liễm lại “dùng tốt” như vậy...

Nghĩ tới nghĩ lui, giờ Thịnh Liễm có muốn làm gì cũng không được, nếu vậy...

Lận Thanh Thời do dự một lát. Cuối cùng thì chịu lạnh vẫn là mình, nên hắn quyết đoán trùm chăn xuống giường.

Trước đây có thể còn giữ mặt mũi mà gồng, chứ bây giờ cãi nhau xong rồi, hắn đã thông suốt: không gì quan trọng bằng thoải mái.

Chăn to nhưng nhẹ, hắn quấn quanh người rồi mở cửa, lặng lẽ bước qua phòng bên cạnh. Thấy khe cửa còn sáng, rõ ràng Thịnh Liễm chưa ngủ —— nhưng dù hắn ngủ rồi, Lận Thanh Thời cũng sẽ kéo dậy cho bằng được.

Hắn giơ tay gõ cửa.

Không động tĩnh.

Không khách sáo, hắn đẩy cửa bước vào.

Thịnh Liễm đang ngồi dựa đầu giường, nhắm mắt đeo tai nghe, thấy có tiếng động mới ngẩng đầu nhìn.

Lận Thanh Thời trùm chăn như ốc sên bò vào phòng, đứng xa xa trước cửa, ngẩng cằm nói:

“Trở về.”

Hai chữ lạnh tanh nện thẳng xuống, Thịnh Liễm nhướng mày: “Ngươi hết giận rồi?”

“Vẫn giận. Nhưng lạnh.” Lận Thanh Thời không vòng vo, thẳng thắn nói ra luôn việc mình coi Thịnh Liễm như cái túi chườm nóng hình người, “Ngươi về làm ấm cho ta.”

Nghe xong câu đó, Thịnh Liễm chẳng những không giận, mà còn cảm thấy vui vẻ kỳ lạ — rốt cuộc cũng biết nói ra miệng!

Biết nói “lạnh” rồi kìa!

“Được rồi, về thôi.”

Thịnh Liễm nhanh chóng xuống giường, ngoan ngoãn theo sau Lận Thanh Thời trở về.

Lần đầu tiên hắn thấy hai phòng gần nhau mà sao xa thế.

Lận Thanh Thời đi chậm, còn Thịnh Liễm thì chỉ muốn nhanh về lại cái giường ấm áp của mình, ôm lão bà ngủ cho ngon.

Lần này, hắn không trêu ghẹo, cũng không cười nhạo Lận Thanh Thời đi chậm.

— Hắn đi nhanh một bước, trực tiếp bế bổng Lận Thanh Thời lên.

Còn là kiểu bế trẻ con nữa.

Lận Thanh Thời:!!!

Tư thế bất ngờ khiến hắn giật mình, lúc hoàn hồn lại thì đã thấy mình quấn chăn ngồi nghiêng trên tay Thịnh Liễm. Theo bản năng, hắn đưa tay ra khỏi chăn, vòng chặt lấy cổ Thịnh Liễm.

Mùi thuốc nhàn nhạt thoảng trong không khí, Thịnh Liễm cảm thấy mình đang ôm một cục bông mềm trong lòng.

Nhịn không được muốn dụi một chút.

Nhưng hiện tại mà dụi là lại ăn tát mất — tuy hắn không sợ bị đánh mấy cái, nhưng dù sao Lận Thanh Thời cũng là người trưởng thành, ngộ nhỡ lăn ngã thì không hay.

Chỉ căng thẳng trong chốc lát, Lận Thanh Thời đã dần thả lỏng.

Thịnh Liễm cường tráng, ôm hắn không chút khó khăn, lại vững vàng an toàn, mà giờ phút này Lận Thanh Thời đang cực kỳ khó chịu, có người chịu bế hắn thì hắn khỏi cần tự đi.

Hơn nữa... ấm thật.

Cảm giác ấm áp bao phủ khắp người, Lận Thanh Thời híp mắt, bình thản vỗ vỗ vai Thịnh Liễm, dùng giọng lãnh đạm ra lệnh:

“Đi nhanh lên, ta muốn ngủ rồi.”

“Dạ dạ dạ, thiếu gia ~”

“Chậm lại, choáng ta.”

"...Được rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc