Sau Khi Mang Thai, Đối Tượng Liên Hôn Bỗng Thay Đổi Tính Nết

Chương 11

Trước Sau

break

Hai người đều sững sờ.

Sự trầm mặc lúc này còn kéo dài hơn cả cái tát vừa rồi.

Lận Thanh Thời khi bị bắt lấy cổ tay cũng không quá ngạc nhiên — sau cái tát đó, Thịnh Liễm có phòng bị là chuyện bình thường. Hắn là kẻ tứ chi phát triển, phản xạ nhanh, tránh được là trong dự liệu.

...Nhưng cái hôn lên lòng bàn tay thì không phải.

Thịnh Liễm xưa nay luôn thô lỗ, giờ phút này lại giống như đang đối đãi với món đồ sứ quý giá dễ vỡ. Không dùng lực mạnh nắm cổ tay hắn, chỉ vừa đủ khiến hắn không thể rút ra. Môi chạm nhẹ vào lòng bàn tay, rồi ngay lập tức rời đi — đôi môi kia vốn hay dừng lại ở những chỗ khác vào ban đêm, chưa từng có giây phút nào ôn nhu như vậy, chỉ biết lưu lại từng dấu vết trằn trọc.

Nhưng lần này, nó chỉ giống như chuồn chuồn chạm nước, Lận Thanh Thời thậm chí còn nghi ngờ có phải mình đang ảo giác. Nhưng nhiệt độ còn sót lại trong lòng bàn tay rõ ràng nói cho hắn biết — là thật.

Nhiệt độ ấy chậm rãi lan dần khắp người.

Khuôn mặt vốn đã hơi ửng hồng, thoáng cái đỏ lên đến tận cổ.

Đừng nói Lận Thanh Thời không hiểu nổi mạch não của Thịnh Liễm — ngay cả Thịnh Liễm cũng không rõ bản thân mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Như thể đó chỉ là một hành động theo bản năng — ánh mắt dừng lại quá lâu trên đôi môi nhạt màu của Lận Thanh Thời, hắn không thể không nhớ đến vô số đêm từng dính lấy nơi ấy. Nhưng nếu lúc này mà cúi người xuống, chắc chắn Lận Thanh Thời sẽ càng nổi giận.

Chỉ là, thật sự rất muốn hôn một cái.

Giống như đang buồn ngủ mà có người đưa gối đầu tới, lại thêm hương thuốc quen thuộc khiến hắn theo bản năng vươn tay, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh ấy — nắm chặt, như thể hai người họ sinh ra là để quấn lấy nhau.

Tới khi hoàn hồn, thì đã hôn rồi.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Liễm cảm thấy bối rối như vậy. Rõ ràng những chuyện quá giới hạn hắn đã làm không biết bao nhiêu lần, nhưng nụ hôn vừa rồi lại khiến hắn đỏ mặt, không biết nên nói gì.

Chỉ là khi vừa thả lỏng tay, cổ tay lành lạnh đã nhanh chóng rút khỏi lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, một cái tát thật sự cũng rơi lên mặt hắn.

Hai má càng đỏ hơn.

Nhưng Thịnh Liễm không tức giận, chỉ yên lặng nhìn Lận Thanh Thời.

Giống như người làm bằng băng đột nhiên sống dậy, toàn thân Lận Thanh Thời đều dựng thẳng lên, mới vừa bình tĩnh lại, lại bị hành động của Thịnh Liễm chọc giận tiếp.

Hắn lại bắt đầu mắng, nói huyên thuyên cái gì đó, Thịnh Liễm chẳng nghe rõ, chỉ ngẩn ngơ nhìn đôi môi hồng hồng đang mắng mình.

Đáng yêu thật đấy.

Bộ dạng tức giận còn đáng yêu hơn cái vẻ lạnh nhạt ngày thường nhiều. Gương mặt đẹp như tranh kia bỗng sinh động hẳn, khiến Thịnh Liễm gần như không rời mắt nổi.

Cứ thẳng thắn chỉ trích hắn như vậy, còn dễ chịu hơn nhiều so với việc suốt ngày dựng tường chắn giữa hai người.

Đây mới giống bạn lữ thật sự.

Thịnh Liễm bỗng nhiên hiểu ra vì sao mình cứ thích chọc giận Lận Thanh Thời. Không phải là do ghét hắn, mà là ghét cái vỏ bọc giả tạo bạn lữ dùng để đối mặt với mình.

Nếu thật sự ghét, cho dù liên hôn có nhiều lợi ích đến mấy, hắn cũng sẽ không đồng ý ngay từ đầu.

...Chờ đã, chẳng lẽ hắn thích Lận Thanh Thời sao?

Nếu không quan tâm, liệu có tức giận chỉ vì hắn muốn giữ khoảng cách với mình?

Thịnh Liễm chìm vào suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lận Thanh Thời.

Nhưng hiển nhiên, ánh mắt này đối phương hoàn toàn không đón nhận nổi.

Lận Thanh Thời bị hành động bất thình lình của hắn làm cho sợ, lùi về sau vài bước, cho đến khi chân đụng vào bàn trà mới chịu dừng lại. Cảnh giác đánh giá hắn từ đầu đến chân, ánh mắt rõ ràng viết đầy chữ: Đầu ngươi chẳng lẽ bị tát hỏng rồi rồi đấy chứ?

Sau một hồi trầm mặc, đoán không ra Thịnh Liễm đang nghĩ gì, hắn dứt khoát không quan tâm nữa, coi như kẻ kia lại đang định giở trò, cố gắng giữ bình tĩnh, hắng giọng một cái, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dù gì thì mặt cũng đã xé rồi...

“...Muốn ly hôn thì ly hôn đi.”

Hai người đều rõ ràng trong lòng đối phương nghĩ gì — muốn ly hôn, nhưng ly hôn không chỉ phải bồi thường vi phạm hợp đồng, mà còn giống như đang “nhận thua”, chỉ có kẻ yếu mới phải rời đi.

Thế là cứ vậy mà gắng gượng sống qua một năm hôn nhân.

Thịnh Liễm vừa rồi phản ứng theo bản năng khi nghe đến hiệp nghị ly hôn, đại khái là không chờ nổi ba năm, muốn dứt khoát ly hôn cho xong.

Nghe thấy hai chữ “ly hôn”, Thịnh Liễm mới giật mình tỉnh táo:
“Không, ta chưa nói là muốn ly hôn.”

Không kịp nghĩ nhiều. Nếu thực sự ly hôn, bất kể thật tâm hắn nghĩ thế nào, chuyện này cũng coi như kết thúc toàn bộ.

Thật sự là tự lừa đến mức bản thân cũng tin là thật. Nhìn Lận Thanh Thời cách đó không xa, đang trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng lại trở lại như băng sương, Thịnh Liễm bắt đầu thấy đau đầu.

Đối nghịch lâu như vậy, giờ có nói muốn giảng hòa cũng bị xem là hèn yếu.

Hắn tại sao không chịu nghĩ sớm hơn một chút? Sao để đến nước này rồi mới thấy hối hận?

Kỳ thực tính cách của Lận Thanh Thời, hắn đại khái đoán được vì sao lại như vậy... Thôi, giờ nghĩ mấy chuyện đó cũng vô dụng. Trước cứ tạm gác chuyện ly hôn lại đã, sau rồi nói tiếp.

“... Đã có hài tử, ly cái gì.”
Thịnh Liễm tỉ mỉ xem báo cáo kiểm tra trên tay, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Về việc thân thể Lận Thanh Thời không tốt, Thịnh Liễm đã biết.

Suốt một năm nay chung sống, hai người chia nhau ăn riêng — việc này nói ra dài dòng, Thịnh Liễm thật ra không kén ăn, còn Lận Thanh Thời lại kén đến mức như mạng sống, chỉ ăn mấy món nhạt nhẽo như chim ăn hạt. Bà dì nấu ăn là người do Lận Thanh Thời tìm, khẩu vị cũng theo ý hắn.

Thịnh Liễm dù không để ý chuyện ăn uống, cũng không chịu nổi kiểu sống đó, nhưng Lận Thanh Thời từ nhỏ đến lớn đều ăn như thế.

Không chỉ vậy, mỗi ngày Lận Thanh Thời còn phải uống rất nhiều thuốc, đến mức Thịnh Liễm nhìn mà dạ dày cũng khó chịu theo.

Nghe nói là lớn lên mới giảm được liều lượng, lúc nhỏ thì coi thuốc như cơm mà sống, cực khổ lắm mới nuôi lớn được.

Có khi chỉ uống thuốc thôi cũng đủ no, trách sao ăn uống ít đến mức như chim, ăn vài miếng là ngừng, gầy đến mức như gió thổi bay.

Dù cẩn thận giữ gìn như thế, vẫn thường xuyên sinh bệnh, thể lực cực kỳ yếu — điều này dẫn đến, mỗi lần ân ái đều phải kiềm chế mấy ngày, đến lúc không nhịn nổi thì lại... lăn lộn đến nửa đêm... khụ khụ, mỗi lần là vài ngày không xuống nổi giường.

Mà chuyện mang thai lần này...

Thịnh Liễm nhớ lại chuyện trước kia mẫu thân hắn từng than thở.

Nói lúc mới có thai hắn thì vui mừng thế nào, nhưng nghén thai thì khổ đủ đường, sau đó còn hiểu được sinh sản và phục hồi hậu sản có bao nhiêu biến cố, suýt bị dọa đến chết khiếp.

Đặc biệt là lúc nằm viện chờ sinh, giường bên có một người bị băng huyết, suýt mất mạng, hài tử cũng không giữ được, càng khiến mẹ hắn sợ đến mức chỉ hận không thể đẩy hắn trở lại trong bụng.

Sinh con với nữ nhân đã là bước qua quỷ môn quan, đối với Lận Thanh Thời cũng không khác là bao.

Huống chi thân thể hắn vốn yếu, không biết sẽ gặp bao nhiêu vấn đề.

Cái này mà gọi là báo cáo kiểm tra sao? Rõ ràng là bùa đòi mạng a!

Lận Thanh Thời không biết trong đầu Thịnh Liễm trong chớp mắt đã xoay mấy vòng như vậy.

Nghe Thịnh Liễm nói “không ly hôn”, hắn cũng không thấy bất ngờ.

Hài tử này đã định sẵn sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người càng thêm phức tạp. Ban đầu tài sản hai bên đã có thỏa thuận rõ ràng, dù ly hôn trước hạn cũng chỉ là bẻ ra một chút. Nhưng giờ có thêm hài tử, còn phải tính quyền nuôi và quyền sở hữu.

Lận Thanh Thời từng nghĩ sẽ giấu chuyện đứa nhỏ.

Nhưng hắn không đành lòng. Chính hắn là một đứa trẻ lớn lên trong cảnh không có cha mẹ yêu thương, Thịnh Liễm không phải là bạn lữ tốt, nhưng cũng không chắc là một phụ thân tệ — dù hai người không hợp tính, Lận Thanh Thời vẫn phải thừa nhận Thịnh Liễm là người xuất sắc.

“Được, vậy chuyện này chờ hài tử sinh xong rồi rồi bàn.”

Hắn dừng một chút, cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình:
“Nếu đến lúc đó ta có chuyện ngoài ý muốn...”

Hai chữ “ngoài ý muốn” vừa thốt ra liền chạm đúng dây thần kinh của Thịnh Liễm, mấy lời phía trước hắn chẳng còn nghe vào tai.

Hắn lập tức đứng bật dậy: “Đi!”

Lận Thanh Thời: ???

Người này lại nổi điên cái gì đây, hắn đang nói chuyện nghiêm túc a!

Từ lúc mang thai đến lúc sinh, rồi cả giai đoạn hậu sản, bất kỳ chỗ nào cũng có thể gặp chuyện. Phải chuẩn bị sẵn sàng trước mọi thứ!

Lận Thanh Thời còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thịnh Liễm nắm cổ tay kéo ra ngoài.

Tay Thịnh Liễm nóng rực, lại mạnh mẽ, Lận Thanh Thời cảm thấy nơi bị nắm có khi để lại dấu như hình xăm.

Ngẩng đầu nhìn theo, Thịnh Liễm bóng dáng cao lớn, bất tri bất giác khiến hắn thấy có chút đáng tin — chẳng lẽ là do ảnh hưởng khi mang thai?

Đi chưa được bao xa, Lận Thanh Thời còn chưa nghĩ thông rốt cuộc là vấn đề ở mắt hắn hay do cảm xúc hỗn loạn...

Thịnh Liễm đột nhiên thắng gấp.

Lận Thanh Thời bị kéo đi cả đoạn, vốn vận động thần kinh không nhạy, suýt nữa đâm sầm về trước. May mà Thịnh Liễm phản ứng kịp, xoay người đỡ lấy cánh tay hắn. Không thì chắc chắn hắn đã đập đầu thẳng xuống sàn.

Ngã vào cơ bắp của người này... chắc cũng không đau lắm đâu… không đúng, nghĩ mấy chuyện đó làm gì!

Liên tục bị Thịnh Liễm “làm hại”, Lận Thanh Thời lạnh giọng hỏi:
“... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Sở dĩ dừng bước, là vì Thịnh Liễm chợt nhận ra mình đi quá nhanh.

Ngày thường, trong mắt hắn, Lận Thanh Thời luôn chậm như ốc sên. Hai người nếu cùng rời giường, Thịnh Liễm chỉ cần mười phút là xuống lầu ăn sáng, trong khi Lận Thanh Thời còn đang chậm rãi thay đồ.

Tốc độ hành động của Lận Thanh Thời như bị chỉnh về 0.5 lần. Đi đường thì thong thả. Mỗi khi hai người cùng ra ngoài, cho dù có giả làm phu phu thân mật, cũng khó mà giữ bước đi đồng đều.

Mỗi lần Thịnh Liễm đi xa rồi mới nhớ ra phải chờ người phía sau, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Không hổ là thiếu gia đại gia tộc, đúng là ưu nhã.

Tuy ngày thường oán người này chậm chạp, nhưng hiện tại Thịnh Liễm lại cảm thấy may mắn.

Chậm chạp là tốt, chậm mới an toàn.

Thịnh Liễm từng xem nhiều phim truyền hình, người mang thai mà té ngã thì không phải chuyện đùa.

Nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của Lận Thanh Thời, Thịnh Liễm bực mình: “Ta có thể làm gì? Dẫn ngươi đi kiểm tra thân thể một chút.”

Lận Thanh Thời lập tức lộ vẻ bị xúc phạm, môi mím chặt: “Ta sẽ không lấy chuyện này ra để giả vờ...”

“Ai hoài nghi ngươi giả vờ?”

Thịnh Liễm ngắt lời hắn. Người này đầu óc nghĩ quá nhiều, mới nghe “kiểm tra thân thể” đã tưởng hắn nghi ngờ chuyện mang thai là giả?

Hắn cố nén ý định châm chọc, kiên nhẫn giải thích: “Ngươi thân thể vốn yếu, mang thai thì càng nên kiểm tra kỹ. Không chỉ hôm nay, đến lúc đó nói với bác sĩ, chúng ta mỗi tuần làm một lần, có vấn đề gì cũng phát hiện kịp thời.”

Lận Thanh Thời: “...”

Hắn liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối. Ba ngày trước, hắn chạy khắp bệnh viện, chịu đủ đả kích, giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thật sự không muốn đi tiếp.

Nghe thấy hai chữ “kiểm tra”, hắn thậm chí thấy muốn ói.

Nếu là trước kia, Lận Thanh Thời rất ít khi từ chối yêu cầu của Thịnh Liễm.

Dù không muốn, hắn cũng chưa từng rõ ràng từ chối — chỉ là Thịnh Liễm người này, không biết giả vờ ngu hay cố tình, chưa từng hiểu được ý tứ trong ánh mắt hắn.

Nhưng hiện tại, có lẽ là vì đã trải qua cú sốc lớn nhất cuộc đời, Lận Thanh Thời không muốn tiếp tục sống rụt rè như trước.

Hắn gỡ tay Thịnh Liễm ra khỏi cổ tay mình, xoay người định lên lầu ngủ.

“Không đi.”

Thịnh Liễm cố gắng nhẫn nại khuyên: “Làm kiểm tra là vì ngươi. Ngươi nhìn ngươi xem, mới đi vài bước đã thở dốc, mang thai thật vất vả...”

“Ta nói không đi!”

Lận Thanh Thời thực sự có thể giải thích lý do là vì mệt, muốn ngủ, nhưng giờ đến nói cũng lười. Hắn phát giận, đẩy Thịnh Liễm một cái — bản thân thấy rất dữ dội.

Nhưng Thịnh Liễm chỉ thấy vai mình bị vỗ nhẹ một chút.

Từ trước tới nay luôn mềm giọng, lúc này Lận Thanh Thời hiếm khi đề cao âm lượng, có chút sắc bén, ánh mắt trừng hắn đầy kiên định.

Dù có kéo thế nào, hắn cũng sẽ không đi!

Thịnh Liễm người này, thích nhất là đối đầu với hắn. Đáng giận!

“... Được rồi.”

“Hử?”

Đã chuẩn bị tinh thần để cãi nhau, Lận Thanh Thời ngẩn người.

“Ta nói được rồi... Là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Ngươi mệt rồi đúng không? Vậy đi nghỉ trước, mai chúng ta lại đi.”

Không chỉ giọng nói nhẹ xuống, mà thái độ cũng thay đổi hẳn. Không còn trào phúng, không còn lên mặt, ngược lại giống như đang dỗ hắn.

Lận Thanh Thời bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Trước kia hắn chưa từng dám đối đầu với Thịnh Liễm, nhưng lúc nào cũng bị hắn làm tức giận. Giờ mới lần đầu lớn tiếng phản kháng, Thịnh Liễm lại cúi đầu nhận sai?

Là vì đứa nhỏ này?

Hay là... Thịnh Liễm thật sự thích cái kiểu này?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc