Sau Khi Mang Thai, Đối Tượng Liên Hôn Bỗng Thay Đổi Tính Nết

Chương 13

Trước Sau

break

Nháo một trận ầm ĩ tiêu hao sức lực xong, Lận Thanh Thời rốt cuộc ngủ rất sâu, bao nhiêu mất ngủ mệt mỏi đều biến mất.

Nhưng Thịnh Liễm lại thế nào cũng không ngủ được.

Giường tuy ấm áp, nhưng Lận Thanh Thời vừa ngủ là đẩy hắn ra ngay. Thịnh Liễm chỉ cần hơi lại gần, hắn liền nhíu mày khó chịu, đành phải ngoan ngoãn cuộn mình một bên, chỉ chừa một cánh tay vươn qua giúp Lận Thanh Thời ủ ấm bụng.

Hắn dùng tay còn lại cầm điện thoại, tra cứu khắp các diễn đàn lớn về những điều cần chú ý trong thời kỳ mang thai.

Càng xem càng nhíu mày.

Lận Thanh Thời vốn có lối sống khá lành mạnh, ăn uống thanh đạm, nghỉ ngơi điều độ, điều này hắn còn yên tâm được. Nhưng mà, mỗi ngày đều phải uống thuốc... Thân thể hắn vốn yếu, nếu tự ý dừng thuốc thì có vấn đề gì không? Không chỉ là vì đứa nhỏ, ngay cả với bản thân hắn cũng có thể gây hại.

Còn đủ loại phản ứng bất lợi trong thai kỳ nữa. Gần đây Lận Thanh Thời nôn ói nghiêm trọng, mà nôn nghén mới chỉ là một vấn đề rất nhỏ trong số đó...

Huống hồ, việc mang thai gây tổn thương cho cơ thể rất nhiều. Giai đoạn sau xương cốt và nội tạng đều bị chèn ép. Cuối cùng khi sinh chắc chắn sẽ phải mổ, lại còn để lại sẹo.

Chỉ cần nhắm mắt lại, Thịnh Liễm liền tưởng tượng ra một cảnh máu me đầm đìa.

Hắn lo đến mức trằn trọc không yên, khẽ trở mình, cố che đi ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại.

Lận Thanh Thời từng nói với hắn rằng... hiện tại thai được khoảng ba tháng. Nếu như muốn sinh non vào tháng thứ bảy, thì vẫn còn đến hai mươi lăm tuần nữa. Quãng thời gian dài như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cứ mỗi tuần đi kiểm tra một lần cảm giác vẫn không đủ an toàn, hay là thuê phòng riêng trong bệnh viện để Lận Thanh Thời nhập viện luôn, có bác sĩ theo dõi 24/24 thì mức độ an toàn mới cao hơn một chút? Nhưng ở bệnh viện lâu dài cũng ảnh hưởng đến tâm lý bệnh nhân, mà tâm trạng của người mang thai cũng vô cùng quan trọng...

Đau đầu thật.

Đối mặt với mấy chục tỷ hợp đồng lớn hắn còn chưa từng thấy đau đầu thế này.

Trong lúc tâm trí rối bời, trời đã dần sáng.

Vừa chợp mắt được một lúc, mơ màng thiếp đi thì Thịnh Liễm bị động tĩnh bên cạnh làm tỉnh giấc. Hắn mở mắt ra, thấy bóng dáng gầy gò của Lận Thanh Thời trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình.

Giống hệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Phản xạ đầu tiên trong đầu hắn vẫn là: — eo thật nhỏ.

Lúc trước là vì thưởng thức, còn bây giờ lại là vì lo lắng.

Cái eo nhỏ như thế, thân thể yếu như vậy, đến khi cái thai trong bụng lớn thêm chút nữa, hắn chịu đựng kiểu gì cho nổi? Lúc đó sẽ đau đớn tới mức nào?

Sao lại có thể... mang thai chứ!

Dù chỉ là mộng ngắn trong chớp mắt, nhưng ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ cái đó. Trong giấc mơ vừa rồi, toàn bộ đều là cảnh Lận Thanh Thời khó chịu, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này thấy Lận Thanh Thời đã đi dép vào, hướng về phía nhà vệ sinh, Thịnh Liễm cuống cuồng xuống giường, đưa tay ra như để đỡ lấy hắn, nhưng lại không dám chạm vào — bây giờ, trong mắt Thịnh Liễm, Lận Thanh Thời chẳng khác nào một món đồ sứ quý giá. Hắn chỉ sợ mình vừa đụng vào sẽ làm hỏng mất.

Trời mùa thu đã se lạnh, vậy mà Thịnh Liễm vẫn toát đầy mồ hôi.

Lận Thanh Thời cảm nhận được phía sau truyền tới một luồng nhiệt, quay đầu liếc nhìn hắn một cái, không nói hai lời liền gỡ cánh tay rắn chắc đang vòng quanh eo mình xuống, đặt sang bên cạnh.

Thịnh Liễm lập tức khom lưng, đi bên cạnh hắn, tận tụy đỡ lấy cánh tay nhẹ bẫng của Lận Thanh Thời – vẫn còn lạnh. Hắn nghĩ lát nữa bảo Vương mẹ nấu ít canh gừng... Nhưng sao cái tư thế này nhìn quen quen, giống mấy cảnh trong cung đấu quá.

Hôm nay hai người dậy muộn hơn mọi ngày một chút, đã quá giờ ăn sáng. Lận Thanh Thời thấy hơi choáng váng đầu, chắc là tụt huyết áp.

Sợ mình đi không vững mà ngã, hắn bước chậm rãi, vừa lúc bên cạnh có một “cây gậy hình người”, không tận dụng thì uổng.

Sau khi rửa mặt xong, Lận Thanh Thời ngồi xuống bên bàn ăn, nhìn phần ăn sáng giống hệt bao nhiêu năm nay của mình.

Từ khi có ký ức, mỗi sáng hắn đều ăn cháo thanh đạm hoặc mì nấu nhừ, gần như không có gia vị.

Mà ở đối diện, hiếm hoi được cùng ăn sáng, trước mặt Thịnh Liễm lại là một bát mì thịt vụn màu sắc hấp dẫn, còn có một cái quẩy chiên giòn vàng ươm, một đĩa bánh rán hành thơm phức...

Từ trước đến nay Lận Thanh Thời chưa từng thấy phần ăn sáng của mình quá đơn điệu, nhưng hôm nay không hiểu sao lại không muốn đụng đũa.

Người mang thai thay đổi khẩu vị là chuyện bình thường. Nhưng mà, bát cháo này nhìn chỉ muốn nôn, trái lại bữa sáng bên kia lại làm hắn thấy thèm ăn.

"Chúng ta đổi."

Lận Thanh Thời vốn định bảo Vương mẹ làm thêm phần mới, nhưng nhớ tới nghi vấn tối qua, thử đẩy bát cháo của mình sang Thịnh Liễm, giọng lạnh nhạt ra lệnh.

Thịnh Liễm lập tức cảnh giác che lấy bữa sáng của mình, không do dự: “Không được.”

Động tác của Lận Thanh Thời khựng lại, môi mím chặt, lông mi cụp xuống — quả nhiên, tối qua là vì tin mang thai mà hắn mới mất khống chế, Thịnh Liễm làm sao có thể...

"Người mang thai có ăn được mì thịt vụn không... Không đúng, Vương mẹ —" Thịnh Liễm đang cúi đầu đánh chữ trên điện thoại, đột nhiên ngẩng lên gọi, "Bữa sáng của ta hôm nay gồm nguyên liệu gì, à, nguyên thủy nhất ấy, với gia vị, ngươi kể ra một lượt."

"Thịnh tiên sinh, ngươi bị dị ứng gì sao?" Vương mẹ thắc mắc hỏi, bà đã làm ở đây một năm rồi. Khác với lận tổng, Thịnh tổng trước giờ ăn gì cũng được, dễ chiều cực kỳ, giờ sao lại...?

"Không." Thịnh Liễm nhìn về phía Lận Thanh Thời, không chắc hắn có muốn để người ngoài biết không — hừm, nói vậy chẳng phải hắn là người nhà sao — khụ khụ, cái này mở miệng thế nào cho ổn đây.

Lận Thanh Thời: ...

Nhìn hắn làm gì.

Tuy Thịnh Liễm đang lo cho hắn, nhưng là vì sao? Chỉ vì đứa bé trong bụng hắn, chứ không phải vì hắn.

Lý trí nói Lận Thanh Thời phải ăn uống kiêng cữ, không chỉ vì đứa nhỏ, mà là vì chính mình cũng đang liên kết chặt chẽ với nó. Thịnh Liễm lo vậy không sai. Nhưng cảm xúc thì lại...

Quả nhiên, nhìn Thịnh Liễm hiện tại nhường nhịn, chẳng phải vì hắn mang thai sao? Nghĩ tới đầu tiên vẫn là đứa nhỏ.

Lận Thanh Thời cúi đầu, khuấy cháo trong bát, nhẹ giọng nói: "Vương mẹ, ngươi gọi Lý thúc tới đây một chút, ta có chuyện muốn nói."

Vương mẹ là quản gia, lo việc bếp núc, vệ sinh và mua sắm trong nhà. Lý thúc là người bảo trì kiêm làm vườn, phụ trách thiết bị và hoa viên. Từ sau khi mang thai, mọi mặt đều phải chú ý. Cả hai đều là người thân cận do hắn đưa từ Lận gia sang, theo hắn từ nhỏ, kín miệng, không nhiều lời.

Quả nhiên, khi nghe tin, cả hai chỉ lo lắng và xót xa.

Vương mẹ lật đật đi nấu bữa sáng mới, đồng thời kiểm tra lại nguyên liệu trong nhà có phù hợp cho người mang thai không. Lý thúc thì lo trang bị lại toàn bộ thiết bị trong nhà để đảm bảo an toàn: tay vịn, thảm chống trượt, chuông báo động... Mọi thứ đều phải chỉnh sửa lại từ đầu.

Cuối cùng Lận Thanh Thời cũng được ăn món thịt vụn mì mình muốn, tuy là phiên bản ít gia vị hơn của Thịnh Liễm. Hắn ăn nửa bát, hài lòng lau miệng.

Ăn xong, hôm nay không có công việc, cũng không cần đến công ty. Theo thói quen trước đây, hắn sẽ ở thư phòng cả ngày, xem tin tức, kiểm tra tài sản, đọc sách, thỉnh thoảng chăm sóc cây cảnh, đi dạo nhà kính trồng hoa coi như vận động nhẹ.

Một ngày như vậy trôi qua rất nhanh.

Nhưng hôm nay...

Vương mẹ dẫn theo hai người – một già một trẻ – đứng bên cạnh bàn ăn, kéo ghế ra.

"Đinh lão, ngài ngồi."

Đinh lão là bác sĩ đông y đã chăm sóc Lận Thanh Thời từ bé, làm việc với Lận gia, đồng thời cũng có phòng khám riêng, rất nổi tiếng. Quan hệ giữa ông và ông nội Lận rất tốt, với Lận Thanh Thời cũng như nửa người thân, dốc toàn lực điều trị suốt bao năm, công lao rất lớn để hắn có thể lớn lên khỏe mạnh.

Người trẻ đi theo là cháu trai của Đinh lão – người kế nghiệp.

Vương mẹ đã kể sơ tình hình.

Đinh lão vừa tới đã nghiêm mặt bước tới chỗ Lận Thanh Thời, không cần hỏi, Lận Thanh Thời ngoan ngoãn vươn tay, để ông bắt mạch.

Sắc mặt Đinh lão lập tức trầm xuống khi chạm mạch.

Ông kiểm tra kỹ lại từ đầu đến chân một lượt.

Thấy vẻ căng thẳng trong mắt Lận Thanh Thời, ông – một lão già hơn tám mươi – hít sâu một hơi, đột nhiên bùng nổ, túm lấy ghế muốn đập lên đầu Thịnh Liễm.

"Ta đập chết ngươi! Ngươi không biết thân thể nó thế nào sao! Sao lại để nó mang thai! Ngươi, ta đập chết ngươi!"

Cháu ông – Đinh Thư Đa – lập tức giữ chặt: “Gia gia bình tĩnh! Đánh chết hắn rồi thì ai chăm sóc Thanh Thời nữa!”

Quả thật việc này không thể hoàn toàn trách Thịnh Liễm.

Ai mà ngờ được đàn ông cũng có thể mang thai chứ? Thật sự là bất ngờ trong bất ngờ. Nhưng bây giờ, nhìn đứa trẻ mình nuôi từ bé gặp nguy hiểm, Đinh lão không giận sao được?

Có chỗ phát tiết còn đỡ, chứ chẳng lẽ đi trách DNA nhà Lận Thanh Thời?

Đinh Thư Đa giành được cái ghế, thở phào nhẹ nhõm. Đinh lão dùng tay không tát Thịnh Liễm mấy cái cũng hả giận.

Thịnh Liễm nhe răng trợn mắt chịu trận.

Đinh lão dù tay run, sức không nhiều, nhưng là trung y thì biết đánh chỗ nào đau nhất.

Lận Thanh Thời yên lặng nhìn, chờ ông dừng tay mới đỡ lấy, nhẹ nhàng giúp ông ổn định hơi thở: “Đinh lão, đừng giận quá ảnh hưởng sức khỏe.”

Nửa câu cũng không nhắc đến Thịnh Liễm vừa bị đánh tơi tả.

Thịnh Liễm ủy khuất rụt cổ, không dám cãi lại.

Dù sao, nói gì thì nói, việc mang thai của Lận Thanh Thời đúng là phần lớn do hắn, bị đánh cũng đáng.

Đinh lão trừng hắn: “Ngươi nói nhẹ nhàng quá đó.”

Uống ngụm nước, thở hắt ra rồi ngồi xuống, thuận tiện kéo Lận Thanh Thời ngồi kế bên, ánh mắt đục ngầu hơi ươn ướt, nghiêm trọng nói:

“Thanh Thời, ngươi bây giờ có thể... có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, ngươi biết không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc