Ánh lửa bập bùng trong hành lang, tiếng khóc nức nở phía sau lưng, bầu không khí quỷ dị khiến tôi chẳng kịp suy nghĩ nhiều, điên cuồng lao lên lầu.
Về đến nhà, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào da thịt. Tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi ngồi phịch xuống giường, thở dốc, tự hỏi rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vào tối nay.
Đầu tiên là gặp gã tài xế đưa cho mình điếu thuốc lá hết sản xuất, sau đó lại đụng phải ông già mặc đồ đen sống trong căn phòng quan tài. Giờ về đến nhà cũng không yên, lại còn chạm trán bà lão đầu thất về nhà. Chẳng lẽ rằm tháng Bảy đúng là không nên ra đường?
Uống gần hết chai nước ngọt ướp lạnh, tâm trạng bồn chồn, lo lắng của tôi mới dịu đi được một chút. Tối nay tuy có hơi bất thường, nhưng dù sao cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.
Tôi ra đến cửa, chắc chắn đã khóa kỹ rồi mới đi vào nhà tắm xả nước. Đến khi lên giường nằm thì đã khoảng ba giờ sáng.
Thấy giờ giấc không còn sớm, tôi định bụng ngủ ngay, nhưng nằm mãi vẫn trằn trọc không tài nào chợp mắt được.
Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh ông già mặc đồ đen đứng trên tầng ba thư viện vẫy tay với mình, hoặc là ánh mắt âm độc của bà lão khi tôi giằng co cái bao tải.
Nằm vật vờ khoảng nửa tiếng, tôi bắt đầu sinh nghi, cảm giác như có ai đó đang rình mò mình trong nhà.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, da gà nổi hết cả lên.
Cuối cùng, tôi đành phải bật dậy, mở đèn lên. Thà thức lướt điện thoại còn hơn là không ngủ được. Dù sao công việc của tôi cũng chẳng phải biên chế, không cần chấm công, mấy giờ làm cũng được, cùng lắm thì sáng mai ngủ bù.
Bật đèn lên, mọi thứ sáng trưng, tôi cũng bớt sợ hơn. Sau đó, tôi bắt đầu nằm sấp trên giường nghịch điện thoại.
Cái ứng dụng video này không biết bị làm sao, cứ toàn gửi cho tôi mấy cái video mặt quỷ.
Tôi vốn định dùng video để ru ngủ, ai ngờ càng xem càng tỉnh, cuối cùng đành tắt ứng dụng, nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa nhắm mắt được một lúc, tôi lại nghĩ đến chuyện nhà máy thuốc lá Đại Khánh. Lúc ở trước cửa thư viện, thời gian gấp gáp quá, tôi cũng chưa xem xét kỹ đã tắt trang web. Giờ nhân lúc không ngủ được, có thể nghiên cứu một chút.
Nghĩ vậy, tôi mở trình duyệt tìm kiếm, gõ mấy chữ "Nhà máy thuốc lá Đại Khánh" rồi bắt đầu xem các tài liệu liên quan.
Theo ghi chép, thuốc lá nhãn hiệu Hồng Liên của nhà máy thuốc lá Đại Khánh luôn được quần chúng yêu thích, những năm 80 còn từng đoạt giải "Mười nhãn hiệu thuốc lá hàng đầu" toàn quốc.
Chỉ tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang, không được mấy năm thì một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi toàn bộ nhà máy, hơn một trăm công nhân đều bỏ mạng trong biển lửa.
Đọc xong bản tin, tôi không khỏi thắc mắc. Thông thường, nhà máy thuốc lá là nơi cấm lửa, đến bật lửa cũng không được mang vào. Vậy thì làm sao có thể xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn như vậy?
Mang theo nghi ngờ, tôi tiếp tục tìm kiếm các tài liệu về nhà máy thuốc lá, chẳng mấy chốc đã tìm thấy vài bức ảnh chụp nhà máy vào thời điểm đó.
Nhìn từ ảnh, quy mô của nhà máy thuốc lá Đại Khánh không hề nhỏ, riêng xưởng sản xuất thuốc lá đã có ba bốn cái.
Hơn một trăm công nhân này đâu phải làm việc trong cùng một xưởng, sao lại chết cháy hết cả? Chẳng lẽ bên trong có uẩn khúc gì?
Vừa suy ngẫm, tôi vừa tiếp tục xem xuống dưới. Rất nhanh, một bức ảnh nhà máy biểu dương lao động tiên tiến đã thu hút sự chú ý của tôi.
Bốn công nhân nhà máy đứng ở trung tâm bức ảnh, các lãnh đạo đang cài hoa đỏ lên ngực họ.
Vào thời đó, hoa đỏ là vinh dự vô cùng lớn, trên mặt mấy công nhân đều lộ ra nụ cười chất phác.
Nụ cười hiền lành, chất phác luôn có sức lan tỏa. Nhìn thấy khóe miệng mấy công nhân nở nụ cười, tôi cũng bất giác mỉm cười theo.
Nhưng chưa cười được hai giây, biểu cảm trên mặt tôi cứng đờ, run rẩy làm rơi cả điện thoại xuống giường.
Một trong số những công nhân được biểu dương trông cực kỳ quen thuộc. Nghĩ kỹ lại thì ra là giống y hệt gã tài xế đã chở tôi đến thư viện tối nay!
Trong khoảnh khắc, tôi cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Đến khi cầm điện thoại lên xem lại kỹ càng thì phát hiện hai người đúng là không khác nhau chút nào!
Chẳng lẽ gã tài xế này chính là người được biểu dương trong nhà máy thuốc lá, sau khi nhà máy bị cháy thì mất việc nên mới chuyển sang lái taxi?
Nghĩ kỹ lại thì không đúng. Khi nhà máy bị cháy, tất cả công nhân đều chết cháy hết cả. Nếu gã ta còn sống đến bây giờ thì báo chí không thể viết là "không một ai sống sót".
Hơn nữa, người đàn ông trong ảnh trông cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, tuổi của gã tài xế chở tôi cũng xấp xỉ như vậy.
Theo lý mà nói, hai mươi mấy năm trôi qua, gã tài xế này ít nhất cũng phải hơn năm mươi tuổi, sao có thể trông trẻ như vậy được? Chẳng lẽ hai người họ không phải là một?
Nhưng nếu không phải là một người thì sao hai người lại có thể giống nhau đến thế? Trong tay gã tài xế lại có thuốc lá nhãn hiệu Hồng Liên?
Trong khoảnh khắc, những suy nghĩ hỗn loạn khiến tôi chẳng thể nào hiểu nổi. Đúng lúc đó, cơn buồn ngủ ập đến, tôi đặt điện thoại sang một bên rồi lăn ra ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, một tràng tiếng gõ cửa dồn dập từ phía phòng khách vọng lại. Nghe thấy tiếng động, tôi giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra thì khe cửa sổ đã hắt ánh sáng ban mai vào, trong phòng vẫn còn sáng đèn.
Liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh gối, đã chín giờ sáng. Sau đó, tôi ngáp một cái, tắt đèn rồi đi ra mở cửa, bụng bảo dạ ai không có mắt thế, sáng sớm đã gõ cửa nhà người ta.
Cánh cửa "kẽo kẹt" mở ra, chưa kịp nhìn thấy người bên ngoài, tôi đã bực bội nói:
“Ai đấy, sáng sớm không cho người ta ngủ, rảnh rỗi sinh nông nổi à..."
Chưa kịp nói hết câu, da đầu tôi chợt căng lên, ngay lập tức định đóng sầm cửa lại.
Lúc này, người đứng ngoài cửa không ai khác chính là chị sáu lẻ ba đang mang bầu và bà lão mà tôi đã gặp ở hành lang!
Thấy tôi vội vàng đóng cửa, ngay khi cánh cửa sắp khép lại, chị bầu bỗng nhiên thò một bàn tay vào trong nhà.
May mà tôi phản ứng nhanh nên đã dừng lại, nếu không thì cánh tay của chị có lẽ đã gãy rồi.
"Chị ơi, tôi với chị có thù oán gì đâu mà chị hại tôi thế? Tối qua dọa tôi chưa đủ hay sao mà hôm nay còn dẫn cả bà lão đến nhà tôi? Chẳng lẽ đầu thất chưa đưa đi được nên bà lão đổi ý định ở lại thêm mấy ngày? Tôi nói cho chị biết, đừng thấy tôi không còn trẻ nữa nhưng tôi vẫn còn là trai tân đấy, nếu không muốn gây chuyện thì cút ngay đi!”
Tôi đứng sau cánh cửa hét vọng ra ngoài.
"Cậu nhóc ăn nói linh tinh gì đấy? Tôi biết ngay là cậu hiểu lầm nên mới dẫn mẹ tôi đến để cậu bớt lo lắng đấy!”
Chị bầu bực bội nói.
Lời của chị khiến tôi chẳng hiểu ra sao. Nghe chị nói vậy thì có nghĩa là tôi đã hiểu lầm. Chẳng lẽ bà lão này không phải là thứ dơ bẩn?
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng tôi không dám mở to cửa, nghiêng người nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Chưa kịp nhìn rõ thì chị bầu đã bất ngờ chộp lấy bàn tay đang cắm vào khe cửa, túm lấy cổ áo tôi rồi lôi ra ngoài!
Trong khoảnh khắc, tôi mất thăng bằng, suýt chút nữa đã đâm sầm vào bà lão. Nhưng may mà tôi đã kịp túm lấy khung cửa nên không bị tiếp xúc thân mật.
Trên mặt bà lão vẫn đầy nếp nhăn, muỗi mà đậu vào chắc cũng bị kẹp chết. Nhưng lúc này, ánh mắt của bà đã trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, không còn âm độc như tối qua nữa.
"Cậu nhìn kỹ xem, dưới chân mẹ tôi có bóng không? Nếu là thứ dơ bẩn thì làm gì có bóng, với lại thứ dơ bẩn ban ngày có ra được không!"
Chị bầu tuy đang mang bầu nhưng sức lực không hề nhỏ. Chị túm lấy cổ áo tôi rồi kéo mạnh xuống, ánh mắt tôi thuận thế nhìn xuống mặt đất. Quả nhiên, trên mặt đất có bóng của bà lão.
"Không đúng, thứ dơ bẩn làm gì có bóng?”
Tôi lẩm bẩm.
"Ở quê tôi gọi mẹ chồng cũng là mẹ. Nên hôm nay cúng bái thực ra là cúng bà mẹ chồng tôi. Đây là mẹ ruột của tôi. Bà nghe nói bà mẹ chồng tôi mất cách đây một tuần, trong lòng cứ canh cánh lo lắng cho tôi nên hôm qua mới bắt xe lên thành phố để chăm sóc tôi ở cữ. Ai ngờ lúc lên lầu lại đúng lúc để cậu gặp phải, còn gặp cả tôi và anh cậu đang đốt vàng mã dưới lầu. Lúc đó tôi thấy cậu ba chân bốn cẳng chạy lên lầu là biết cậu hiểu lầm rồi. Nhưng sợ nửa đêm gõ cửa càng dọa người hơn nên mới cố ý sáng nay đến nói cho cậu biết.”
Chị bầu ân cần giải thích.
Nghe chị bầu nói xong, tôi mới bừng tỉnh ngộ. Tối qua đầu óc hỗn loạn, lại gây ra một chuyện cười như vậy.
Chuyện bà lão không phải là thứ dơ bẩn đã rõ ràng rồi. Nhưng tối qua tại sao bà lại không cho tôi chạm vào cái bao tải của bà? Chẳng lẽ bên trong có thứ gì đó không thể cho người ta thấy?
Bà lão thấy tôi ngẩn người ra, chắc là đoán được suy nghĩ trong lòng tôi nên khẽ cười, những nếp nhăn trên mặt đều dồn lại với nhau.
"Cậu trai trẻ, tôi ở đây lạ nước lạ cái, cũng không biết cậu rốt cuộc là người như thế nào nên có hơi đề phòng cậu. Trong bao tải đựng ba nghìn tệ tôi mang cho con gái tôi. Tôi nghĩ nó sắp sinh rồi chắc là dùng đến nên tối qua tôi mới không cho cậu chạm vào cái bao tải đó, cậu đừng trách bà lão này."
Nói rồi, bà lão xách chiếc túi ni lông trong tay đưa đến trước mặt tôi, nói đây là đặc sản bà mang từ quê lên, đưa cho tôi chút ít nếm thử coi như tạ lỗi.
Tôi cúi đầu nhìn thì thấy bên trong là lạc rang, vẫn còn tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Thương thay tấm lòng bố mẹ. Thì ra bà lão tưởng tôi muốn cướp tiền của bà nên mới ra sức bảo vệ như vậy, trách sao lúc đó bà lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thế.
Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn chị bầu và bà lão xong, tôi vừa định đóng cửa thì chị bầu liếc mắt nhìn vào phòng tôi, lập tức sững người, ngạc nhiên nói:
“Cái áo treo trong phòng cậu sao trông giống áo thọ thế? Tôi nghe nói cậu làm nghề livestream, cậu đừng có bày vẽ mấy chuyện thần hồn nát thần tính này, không khéo lại rước thứ dơ bẩn vào nhà đấy, đến lúc đó thì phiền đấy!"
"Chị đừng có nói bậy, cái áo thọ đó tối qua tôi..."
Tôi vừa nói được nửa câu thì nửa câu còn lại nghẹn ứ trong cổ họng, chị bầu chỉ bắt đầu đốt vàng mã sau khi tôi xuống lầu, chị không thể biết tôi vứt cái gì đi được.
Hơn nữa, cái hộp tôi chỉ mở ra trong phòng ngủ, người ngoài căn bản không thể biết bên trong có cái gì. Nếu là như vậy thì cái áo thọ...
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi lập tức quay người lại. Khi tôi nhìn về phía phòng ngủ thì cả hai chân đều cứng đờ.
Cái áo thọ mà tôi đã vứt đi giờ lại đang treo trên giá treo quần áo trong phòng ngủ, đung đưa theo làn gió thu thổi vào từ ngoài cửa sổ!