Mượn Thọ

Chương 6: Đốt vàng mã

Trước Sau

break

Thần hào giở trò này cũng nằm trong dự đoán của tôi. Chắc chắn hắn ta lo tôi xúi giục đám du khách nhắn tin chửi bới nên mới khóa tài khoản.

Dù sao thì hắn ta làm chuyện quá bỉ ổi, mất dạy, ai mà chẳng muốn chửi cho vài câu.

Điều khiến tôi kinh ngạc thật sự là dòng chữ hắn ta để lại trên trang cá nhân:

“Mạng của mày chỉ còn ba ngày nữa thôi.”

Rốt cuộc là có ý gì?

Tôi năm nay mới có hai mươi bảy tuổi, còn chưa đến tuổi băm, sao có thể chỉ sống được ba ngày?

Hơn nữa, nửa tháng trước tôi vừa đi khám sức khỏe tổng quát, bệnh vặt không có, bệnh lớn không dính, sức khỏe thì khỏi chê, ăn gì cũng thấy ngon, chắc chắn không thể có vấn đề gì được.

Suy nghĩ một hồi, tôi nghi ngờ gã thần hào cố tình để lại câu đó để nguyền rủa tôi. Hắn ta tặng tôi một áo thọ, đoán chắc tôi sẽ nhắn tin cho hắn nên mới để lại dòng chữ đó trên trang chủ để ghê tởm tôi.

Chẳng khác nào hắn ta dí cho tôi ăn một bãi cứt, đợi tôi ăn xong còn hỏi có ngon không, đúng là ghê tởm đến tận cùng.

Tắt trang cá nhân của hắn ta, tôi nhìn vào màn hình livestream. Lúc này, đám du khách trong phòng đang ra sức an ủi tôi, nhưng số lượng người xem ở góc trên bên phải đã giảm mạnh.

Trong khoảng thời gian tôi xem trang cá nhân của gã thần hào, số lượng người xem đã giảm từ hơn mười vạn xuống còn năm, sáu vạn.

Bởi vì họ biết tôi không thể nào mang áo thọ đó bên mình, càng không thể mặc nó lên người. Dù gã thần hào có tặng tôi bốn mươi vạn thì đó vẫn là giới hạn cuối cùng của tôi.

Sở dĩ tôi bài xích đồ tang như vậy không phải vì tôi cho rằng nó là vật xui xẻo, mà là vì một câu chuyện kỳ lạ mà tôi nghe bố kể hồi còn bé.

Tôi nhớ hồi đó tôi khoảng bảy, tám tuổi gì đó, đám con trai ở độ tuổi này thường rất nghịch ngợm, đặc biệt là trẻ con ở nông thôn thì lại càng quậy phá hết cỡ.

Nếu trong làng lại có thêm quả núi, con sông nào đó thì nhà cửa chẳng khác gì cái nhà trọ, ngoài ngủ với ăn ra thì chẳng ai ngó ngàng gì đến ai.

Hồi đó tôi cũng được coi là "vua trẻ con" trong làng, cứ rảnh là lại dẫn đám bạn cùng trang lứa hoặc nhỏ hơn một, hai tuổi chạy khắp núi đồi, có khi chơi quên cả giờ ăn tối.

Bị bố tôi đánh cho mấy trận tôi vẫn chứng nào tật nấy, thế là bố tôi nghĩ ra một chiêu cao tay hơn. Ông bắt đầu kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ lạ nửa hư nửa thực.

Bố tôi tuy không có học thức gì nhiều nhưng lại rất khôn ngoan. Ban ngày ông không bao giờ kể chuyện cho tôi nghe, dù tôi có ở nhà ông cũng không hé răng nửa lời.

Nhưng cứ hễ mặt trời vừa xuống núi là ông lại xách ghế ra ngồi dưới gốc cây đa trước cửa nhà, ngậm tẩu thuốc chờ tôi về.

Kể liên tục ba, năm ngày như vậy tôi liền thành quen. Cứ đến giờ mặt trời sắp lặn là tôi lại vội vàng chạy về nhà.

Mẹ tôi hồi đó còn tưởng tôi đã thay đổi tính nết, nào ngờ là do tôi bị cuốn hút bởi những câu chuyện của bố.

Hôm đó tôi nhớ rất rõ, trong làng có một người mà bố tôi gọi là chú Lý qua đời. Buổi chiều lo xong việc tang lễ thì trời cũng đã xế bóng. Về đến nhà bố tôi liền kể cho tôi nghe một câu chuyện về đồ tang.

Ông nói đồ tang mặc trên người người chết chẳng qua chỉ là sự tử tế cuối cùng mà người đó để lại trên đời. Nhưng nếu mặc lên người người sống thì nó lại là một lá bùa đòi mạng.

Đồ tang tuy do người sống may nhưng chỉ cần mặc lên người là đã đại diện cho việc trở thành người chết. Dương khí trên người sẽ bị đồ tang hút dần ra ngoài cho đến khi biến thành những hồn ma lang thang thực sự.

Bố tôi nói ở làng bên cạnh có một đứa trẻ từng mặc đồ tang của ông nội nó, kết quả suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn.

Ông nội của đứa trẻ mất đột ngột. Hôm đó người lớn trong nhà đang bận rộn chuẩn bị quan tài cho ông thì một phút lơ là đứa trẻ đã lén mặc áo thọ đã chuẩn bị cho ông nội nó.

Sau khi bị phát hiện, người lớn trong nhà vội vàng cởi áo thọ ra khỏi người nó. Tuy đồ tang đã được cởi ra nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Sau khi lo xong tang sự, đứa trẻ bắt đầu sốt cao không rõ nguyên nhân, có lúc lên đến bốn mươi độ, cuối cùng thì ngất lịm đi.

Đến khi tỉnh lại thì cơn sốt cao đã hạ, nhưng nó lại như biến thành một người khác. Nó đứng ở đầu giường chửi bới những người lớn trong nhà, chẳng khác nào bố mắng con.

Thấy cảnh tượng kỳ dị này, người nhà cho rằng đứa trẻ bị trúng tà nên chuẩn bị dùng dây thừng trói nó lại, đợi đến sáng thì tìm thầy cúng về xem xét.

Nhưng họ không ngờ rằng đứa trẻ mới mấy tuổi mà lại có sức lực phi thường. Nó vừa vùng vẫy vừa chửi bới, còn nói rằng đồ tang của nó bị người khác mặc rồi.

Nghe thấy vậy người lớn trong nhà mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra đứa trẻ không phải bị trúng tà mà là bị hồn của ông nội nó theo!

Sau đó người nhà liền tức tốc ra huyện mua hương nến, vàng mã và xe, nhà, búp bê giấy.

Thật kỳ lạ, sau khi đốt đồ cúng xong đứa trẻ lại ngủ mê man. Nhưng đến khi tỉnh lại thì nó đã trở lại bình thường, chỉ là hoàn toàn không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra.

Sau này bố tôi nói may mà nó mặc đồ tang của người nhà, chứ nếu mặc đồ tang của người ngoài hoặc đồ tang không rõ nguồn gốc thì hậu quả khó lường, có khi mất mạng như chơi.

Tôi tin sái cổ lời bố tôi nói nên mới bài xích áo thọ trước mặt như vậy. Dù gã thần hào có đòi lại hết quà đã tặng tôi cũng không đời nào mặc áo thọ này.

Bố mẹ tôi còn trông cậy vào tôi để dưỡng già, lo hậu sự, sao tôi có thể để họ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi lại nhìn vào màn hình điện thoại. Trong phòng livestream chỉ còn lại hơn hai vạn người, bình luận cũng ít đi nhiều.

Lúc này tôi không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc có bao nhiêu người xem nữa. Tôi nhìn thẳng vào màn hình và nói:

“Chuyện này coi như là vị du khách kia đùa với tôi. Lát nữa tôi sẽ xuống lầu vứt áo thọ này đi. Nếu vị du khách đó cảm thấy tôi không giữ lời thì cứ việc tìm đến nền tảng mà khiếu nại, đòi lại tiền hay là tố cáo gì cũng được. Dù sao thì tôi tuyệt đối sẽ không mặc áo thọ này. Cuối cùng, cảm ơn các ông các bà đã luôn ở bên cạnh tôi đến tận đêm khuya. Xin chắp tay cảm tạ!"

Chắp tay vái chào đám du khách trong phòng livestream xong tôi liền tắt livestream, ôm lấy cái hộp trên bàn rồi bước ra khỏi cửa.

Căn nhà tôi thuê nằm ngay trên một bãi rác. Hàng ngày, khoảng năm giờ sáng xe chở rác sẽ bắt đầu dọn dẹp rác thải của ngày hôm trước nên tôi cũng không cần lo lắng việc áo thọ trong hộp sẽ bị người nhặt rác hoặc người đi đường nhặt được.

Xuống lầu, tôi đi thẳng về phía bãi rác đối diện đường. Lúc này đã là nửa đêm về sáng, gió lạnh thổi buốt, tôi mặc bộ đồ ngủ mỏng manh run cầm cập, không khỏi bước nhanh hơn.

Vừa đến trước bãi rác, chuẩn bị ném cái hộp trong tay vào thùng rác thì từ bên trong bãi rác bỗng phát ra một loạt tiếng sột soạt.

Bãi rác tối đen như mực, đúng chỗ khuất của đèn đường, không nhìn thấy gì cả.

Đêm hôm khuya khoắt nghe thấy tiếng động kỳ lạ này thật đáng sợ. Tôi vừa định ném cái hộp xuống rồi rời đi ngay thì không ngờ từ trong bãi rác tối tăm lại lóe lên hai chấm sáng đỏ lòm, giống như hai viên hồng ngọc vậy.

Thấy cảnh tượng trước mắt, tôi theo bản năng lùi lại hai bước. Ngay sau đó, tôi thấy hai chấm sáng đỏ lòm nhanh chóng tiến về phía trước, cho đến khi đến chỗ có ánh sáng tôi mới phát hiện ra đó là một con chó đen có đôi mắt đỏ ngầu.

Thấy là chó đen tôi thở phào nhẹ nhõm, ném thẳng cái hộp trong tay vào thùng rác.

Điều khiến tôi không ngờ là ngay khi cái hộp vừa rơi vào thùng rác, con chó đen liền như bị điện giật, nhảy dựng lên khỏi mặt đất nửa mét, người cong như con tôm.

Nó vừa kêu la xé lòng vừa không ngừng lùi về phía bóng tối, tiếng kêu thảm thiết đó trong đêm tối khiến người ta nghe mà rợn cả tóc gáy, nổi hết cả da gà.

Nhờ ánh đèn đường tôi nhìn kỹ mặt con chó đen một cái, lập tức giật mình kinh hãi. Vẻ mặt con chó đen vô cùng dữ tợn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng, chẳng khác nào vừa nhìn thấy ma.

Thấy con chó đen bộ dạng như vậy tôi cũng không nán lại lâu, quay người bỏ đi ngay. Nhưng đi được vài bước thì tiếng kêu la phía sau bỗng im bặt.

Đến khi tôi quay đầu nhìn lại thì con chó đen đã biến mất không thấy đâu. Trong bóng tối cũng không còn nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu như ngọc nữa.

Tôi cho rằng con chó đen bị giật mình bỏ chạy khỏi bãi rác nên cũng không nghĩ nhiều nữa, quay người bước về phía khu dân cư.

Khu chung cư tôi thuê đã cũ kỹ, giữa các tầng không có đèn chiếu sáng nên tôi chỉ có thể lấy điện thoại ra dùng đèn pin để soi đường.

Soi đèn bước lên từng bậc thang, tôi vừa lên đến tầng ba thì nghe thấy phía trước dường như có tiếng thở dốc nặng nề.

Tôi giơ điện thoại lên soi thì thấy một bà lão dáng người còng queo đang vác một cái bao tải trắng đứng trên cầu thang chống tay thở dốc.

Bà lão trông khoảng sáu, bảy mươi tuổi, tóc gần như đã bạc trắng, dáng người gầy gò, như chỉ còn lại một bộ xương.

May mà tôi xuống lầu còn mang theo điện thoại, chứ nếu mò mẫm trong bóng tối mà gặp bà lão này chắc tôi sợ hết hồn.

"Bà ơi, bà là người nhà nào ở đây thế? Sao tôi nhìn bà lạ quá vậy? Đêm hôm khuya khoắt bà đi đâu về thế?”

Tôi nhìn bà lão tò mò hỏi.

"Tôi là người nhà sáu lẻ ba trên tầng đó. Bình thường không ở đây. Chẳng là con gái tôi sắp sinh nên tôi định đến đây chăm nó ở cữ. Sáng nay tôi đã bắt xe đến rồi, nhưng xe khách xui xẻo lại bị hỏng giữa đường. Đợi sửa xong đến thành phố thì cũng gần nửa đêm rồi. Tôi hỏi thăm mãi mới tìm được đến đây.”

Bà lão nhìn tôi hiền từ nói.

Từ khi tôi đến thành phố này ở đến giờ cũng được một, hai năm rồi. Tuy hàng xóm trong thành phố không thích sang nhà nhau như ở nông thôn, nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hàng xóm trên dưới cũng quen biết nhau cả.

Chị ở nhà sáu lẻ ba đúng là đang mang thai, mấy hôm trước tôi còn thấy chị ấy ì ạch vác cái bụng bầu lên lầu. Nghe bà lão nói vậy thì đúng là bà ấy đến để chăm sóc chị ấy ở cữ rồi.

Thấy bà lão dáng người yếu ớt, cái bao tải sau lưng lại không nhẹ, tôi liền chủ động đề nghị giúp bà ấy xách lên. Bà lão nghe vậy thì vội vàng từ chối, nói chỉ còn mấy tầng nữa thôi, thở một hơi là lên được.

Tôi vốn định khăng khăng đòi giúp, thậm chí còn muốn giật lấy cái bao tải lên lầu thì không ngờ ngay khi tay tôi sắp chạm vào cái bao tải, bà lão bỗng trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt hiền từ biến mất không còn dấu vết.

Ánh mắt bà ta độc ác, nham hiểm, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Thấy vậy tôi sợ hãi rụt tay lại ngay, rồi nhanh chóng bước lên lầu.

Vừa đi tôi vừa nghĩ bụng bà lão này thật kỳ lạ, chuyện thuận tay như vậy sao lại không muốn tôi giúp đỡ, thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác như vậy.

Vừa lẩm bẩm trong lòng không biết từ lúc nào tôi đã lên đến tầng năm. Vừa định bước tiếp lên trên thì một mùi đốt vàng mã xộc vào mũi.

Ngửi thấy mùi tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ở chỗ cầu thang tầng sáu dường như có ánh lửa, còn có người đang lẩm bẩm gì đó.

Tôi men theo mùi đốt vàng mã nhanh chóng bước lên lầu. Đến khi tôi lên đến chỗ cầu thang tầng sáu thì phát hiện chị ở nhà sáu lẻ ba và chồng đang quỳ trên mặt đất lẩm bẩm gì đó.

Trước mặt hai người là một cái chậu sắt cũ kỹ, bên trong là vàng mã đang cháy dở, bên cạnh còn bày mấy đĩa hoa quả, bánh kẹo.

Theo lý mà nói, rằm tháng Bảy mới là ngày đốt vàng mã cúng bái, giờ đã qua rằm rồi, hai vợ chồng này nửa đêm đốt cái gì thế không biết?

"Chị ơi, anh chị sao giờ này còn đốt vàng mã cúng bái thế? Rằm tháng Bảy qua rồi mà?"

Cầu thang thì hẹp có tí, chuyện này tôi vốn không muốn nhiều lời, nhưng vì là hàng xóm nên cũng chỉ hỏi vu vơ một câu.

Chị sáu lẻ ba nghe tiếng tôi thì ngẩng đầu lên, mặt mày sưng húp, nước mắt ngắn dài, anh chồng bên cạnh thì cúi gằm mặt nức nở không thôi.

"Hôm nay là ngày đầu thất của mẹ tôi, bảy ngày trước bà mất đúng vào giờ này. Các cụ bảo người chết sau bảy ngày sẽ về nhà, nên vợ chồng tôi đốt ít tiền vàng tiễn bà."

Chị ấy vừa nói vừa cúi xuống tiếp tục đốt vàng mã. Tôi nghe xong thì à một tiếng, hiểu ra rồi, bèn an ủi vài câu rồi quay người đi lên lầu.

Vừa bước được ba bốn bước thì đầu tôi ong ong như có tiếng nổ, mồ hôi lạnh toát ra.

Chị sáu lẻ ba bảo mẹ chị ấy mất cách đây bảy ngày, hôm nay đúng là đêm bà về, vậy thì bà cụ tôi vừa gặp ở dưới lầu là ai!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc