Trong căn phòng lờ mờ, áo thọ màu xanh lam nổi bật đến rợn người.
Vừa nhìn thấy bộ đồ, đầu tôi choáng váng, tim như thắt lại, thở dốc không thôi.
Tối qua tôi nhớ rõ ràng đã vứt cái hộp xuống thùng rác dưới lầu rồi mà, sao giờ nó lại lù lù ở nhà tôi thế này? Chẳng lẽ có ai đến đây rồi?
Nếu có kẻ lẻn vào phòng tôi thì chắc chắn là để trộm đồ, nhưng giờ nhà tôi chẳng mất gì mà lại còn có thêm một áo thọ.
Mẹ kiếp, quái quỷ gì thế này? Ai rảnh hơi đi nhặt đồ người khác vứt rồi mang trả lại, mà lại còn là đồ tang nữa chứ!
Không biết có phải do tối qua tôi ngủ không đủ giấc không, mà đầu óc tôi giờ cứ như bãi bùn, bị ai quấy tung lên ấy.
Tôi sợ mình chỉ đang mơ thôi, nên quay sang hỏi bà cụ đứng ở cửa xem có thấy tôi vứt rác vào thùng rác lúc rạng sáng không.
Lúc tôi gặp bà cụ thì bà vừa lên đến tầng hai, tính ngược lại thì lúc tôi đứng trước khu tập kết rác chắc bà mới chuẩn bị vào nhà.
Khu tập kết rác cách tòa nhà chỉ mười mấy mét, xung quanh có đèn đường, theo lý thì bà phải thấy tôi mới đúng.
Chỉ cần bà xác nhận đã thấy tôi thì chứng tỏ tôi đã vứt cái bộ đồ đó đi rồi, cũng có nghĩa là tối qua tôi không hề mơ.
Bà cụ chắc là lớn tuổi rồi, đầu óc lẩm cẩm, nghĩ mãi một lúc mới gật đầu, bảo tối qua đúng là thấy tôi đứng trước khu tập kết rác, nhưng lúc đó hình như tôi không vứt rác mà lại cầm một thứ gì đó đen thui nhét vào hộp.
Lời bà cụ khiến tôi chẳng hiểu mô tê gì. Tôi xuống lầu có mở hộp ra đâu, càng không nhét gì vào trong đó cả. Chẳng lẽ bà cụ mắt mờ nhìn nhầm?
"Bà ơi, có phải tại trời tối nên bà nhìn lầm không? Cháu không nhét gì vào hộp cả mà?”
Tôi khó hiểu nhìn bà cụ hỏi.
"Cháu bảo ta già rồi đầu óc không minh mẫn thì ta không cãi, nhưng bảo mắt ta có vấn đề thì không đời nào. Đừng thấy ta già mà coi thường, tối om ta còn dám đi bộ đêm, mắt ta tinh như mắt chó sói ấy, không thể nhìn nhầm được..."
Bà cụ chưa nói hết câu thì đột nhiên dừng lại mấy giây, liếc mắt nhìn vào phòng ngủ, một lát sau thì trợn tròn mắt, giơ tay chỉ về phía phòng tôi:
“Ta nhớ ra rồi! Lúc cháu đứng ở khu tập kết rác là cháu đang mặc áo thọ đó!"
Lời bà cụ khiến sống lưng tôi lạnh toát, cứ như có ai liên tục thổi khí lạnh vào vậy.
Tối qua tôi chỉ mở cái hộp ra nhìn áo thọ thôi, còn chưa đụng vào nó nữa là, làm sao mà mặc vào người được?
Hơn nữa, câu chuyện bố tôi kể năm xưa tôi vẫn nhớ như in. Bố bảo mặc đồ tang không rõ nguồn gốc có thể rước họa vào thân, thậm chí mất mạng, làm sao tôi dám trái ý bố được!
"Bà ơi, bà nghĩ kỹ lại xem, tối qua cháu mặc bộ đồ ngủ họa tiết ngựa vằn mà, đâu phải áo thọ này đâu. Chắc bà nhớ nhầm rồi?”
Tôi nhìn bà cụ hỏi dồn.
Bà cụ vừa định mở miệng thì chị bầu đứng bên cạnh lại liếc mắt nhìn vào phòng tôi, rồi ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, run rẩy nói:
“Rạng sáng lúc tôi với chồng đốt vàng mã, tuy ánh lửa hơi lờ mờ nhưng tôi nhớ rõ ràng là cậu không mặc đồ ngủ ngựa vằn, hình như... hình như là một bộ đồ màu xanh lam sẫm..."
Chị bầu vừa nói xong thì da đầu tôi tê rần. Một người nhìn nhầm thì còn có thể do hoa mắt, chứ hai người cùng nhìn nhầm thì sao có thể?
Nếu hai người họ không nói dối, vậy tôi đã mặc đồ tang từ lúc nào? Chẳng lẽ tôi vốn dĩ đã mặc đồ tang xuống lầu, chỉ vứt cái hộp đi thôi!
Nghĩ đến đây tôi không khỏi toát mồ hôi lạnh, vừa định hỏi tiếp thì bà cụ đã vội vàng kéo chị bầu đi xuống lầu.
Lúc xuống lầu hai người còn liếc nhìn tôi mấy cái, vẻ mặt kinh hãi hốt hoảng cứ như vừa gặp ma ấy!
Tiếng cửa đóng sầm dưới lầu vang lên, tôi bỗng thấy căn phòng của mình âm u lạnh lẽo, cứ như có một đôi mắt vô hình đang rình mò tôi, nhất cử nhất động của tôi đều bị nó nhìn thấu.
Đứng trước cửa hồi lâu tôi mới hoàn hồn. Dù thế nào thì cái áo thọ này chắc chắn có vấn đề, tôi phải xử lý nó ngay mới được.
Về phòng, tôi tìm một cái túi nilon màu đen, nhét áo thọ vào rồi vội vàng xuống lầu. Cái áo thọ này khiến tôi bất an, chỉ vứt nó đi mới giải quyết được tận gốc vấn đề!
Vừa ra khỏi tòa nhà, tôi chuẩn bị đi đến khu tập kết rác vứt đồ tang thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thảm thiết vọng lại từ phía đó.
Ngẩng đầu nhìn lên, trước khu tập kết rác đang tụ tập mấy chục người đi đường, tiếng khóc than chính là phát ra từ trong đám đông.
"Con chó chết tiệt nào giết lão bạn già của tôi vậy hả? Nó đã ở với tôi gần hai mươi năm rồi, nó chết rồi tôi sống sao đây..."
Tiếng khóc the thé khàn đặc vang lên không ngừng, khiến người nghe rợn cả tóc gáy.
Tôi xách cái túi nilon đựng đồ tang chen vào đám đông, nhìn về phía phát ra tiếng khóc thì thấy một bà lão mặc đồ đen, tóc bạc phơ đang ngồi bệt trước thùng rác.
Bà lão trông chừng sáu bảy mươi tuổi, khóc đến sưng húp cả mắt, thở không ra hơi.
Nghe bà lão liên tục gọi "lão bạn già", tôi nghĩ chắc có án mạng xảy ra nên vội vàng nhìn xung quanh, nhưng ngoài thùng rác ra thì chẳng có gì khác cả, chuyện này là sao?
Những người qua đường đứng xem náo nhiệt có lẽ sợ bà lão khóc đến ngất xỉu nên đứng bên cạnh khuyên giải, nhưng bà lão vẫn làm ngơ, hai tay ôm chặt trước ngực, hình như đang ôm thứ gì đó.
Vì áo bà lão khá rộng, tay áo đen che khuất vật trong lòng, nên tôi đi sang phía bên kia định nhìn cho rõ.
Vừa đến bên cạnh bà lão, tôi liếc mắt nhìn vào lòng bà thì người khựng lại. Trong lòng bà ta đang ôm cái hộp đựng đồ tang!
Xung quanh hộp dính đầy vết máu đỏ sẫm. Tôi lấy hết can đảm tiến lên một bước, khi nhìn rõ vật bên trong hộp thì cả người tôi cứng đờ.
Trong hộp đang đựng con chó đen mà tôi đã thấy ở khu tập kết rác tối qua!
Khác với tối qua, con chó đen giờ đã tắt thở, tứ chi gãy lìa vứt ngổn ngang trong hộp, bụng bị xẻ toạc, ruột gan phèo phổi văng tung tóe.
Nhưng điều khiến tôi kinh hãi nhất là cái đầu của con chó đen. Đầu nó như bị thứ gì đó xé toạc ra, vết đứt cực kỳ nham nhở.
Quái dị hơn nữa là đôi mắt của con chó đen trợn trừng, vẻ mặt trên khuôn mặt nó giống hệt như lúc nhìn thấy tôi!
"Tôi nhất định phải tự tay giết chết con súc sinh trời đánh này, lão bạn già là mạng sống của tôi mà, bà già tôi dù có liều cái mạng này cũng phải tìm ra kẻ đã hại chết nó..."
Bà lão vừa ôm con chó đen trong lòng vừa gọi "lão bạn già", khiến người nghe rùng mình.
Con chó đen chết thì đúng là không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc nãy trên lầu bà cụ nói rạng sáng thấy tôi đứng ở khu tập kết rác nhét thứ gì đó đen thui vào hộp, chẳng lẽ thứ đen thui đó chính là con chó đen này!
Trong trí nhớ của tôi thì đúng là tôi đã từng thấy con chó đen này, nhưng tôi chưa hề tiếp xúc với nó, vậy chuyện này là sao?
Tôi đang trầm tư thì vô tình liếc mắt nhìn, đột nhiên thấy bà lão đang dùng ánh mắt âm độc quái dị nhìn chằm chằm vào tôi, mấy giây sau bà ta mới lạnh lùng hỏi:
“Cậu có thấy lão bạn già của tôi tối qua không? Cậu có biết ai đã hại chết nó không?"
Giọng nói khàn đặc cộng với ánh mắt âm độc quái dị của bà lão khiến tôi rùng mình, vội vàng lắc đầu rồi bước ra khỏi đám đông, sau đó vứt cái túi nilon màu đen trong tay vào thùng rác bên cạnh.
Vứt đồ tang xong tôi không về nhà mà đến quán ăn sáng gần đó ăn tạm chút gì.
Người ta thường nói "có thực mới vực được đạo", có lẽ do ăn no nên tâm trạng hoảng loạn của tôi cũng dịu bớt phần nào.
Bình tĩnh lại, tôi bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra tối qua. Nguồn gốc của mọi chuyện quái dị hình như bắt đầu từ áo thọ này.
Trước khi nhận được áo thọ này thì cuộc sống của tôi vẫn rất bình yên. Ngoài việc đi lang thang trên phố vào ban ngày ra thì tối đến tôi lại livestream trò chuyện với mọi người, tôi chưa từng gặp phải chuyện quái dị nào cả.
Áo thọ này là do một người tên là " Mãi bên em" gửi cho tôi, rốt cuộc anh ta làm vậy để làm gì? Tôi rất muốn lôi anh ta ra hỏi cho rõ, nhưng mở ứng dụng livestream lên thì thấy tài khoản của anh ta vẫn đang ở trạng thái đã hủy.
Không có bất kỳ thông tin liên lạc nào, tôi không thể làm rõ chuyện này được. Giờ tôi chỉ mong áo thọ này biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi, để cuộc sống của tôi trở lại bình yên, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ăn xong tôi vừa định đứng dậy rời đi tìm chỗ nào đó đi dạo thì đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi.
Ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc một bộ đồ Đường màu xám trắng, quần dài đen, đeo kính râm, tay còn bưng một bát tào phớ.
"Cậu trai, ở đây không có ai ngồi chứ?”
Người đàn ông đeo kính râm ngồi xuống rồi ngẩng đầu hỏi.
"Không có ai, tôi cũng vừa ăn xong, nhường chỗ cho anh."
Nói rồi tôi bưng bát không trên bàn định mang đi trả cho người bán hàng, đúng lúc tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi thì người đàn ông đeo kính râm không biết lấy ra một chiếc quạt xếp từ đâu, “bộp" một tiếng giữ chặt tay tôi lại.
Nhìn bề ngoài thì người đàn ông đeo kính râm không dùng nhiều sức, nhưng tay tôi cứ thế không nhấc lên được. Bất đắc dĩ, tôi nhìn người đàn ông đeo kính râm khó chịu nói:
“Anh à, anh rốt cuộc muốn gì đây? Chúng ta gặp nhau lần đầu, anh giữ tôi lại không cho đi là ý gì? Mấy hôm nay tâm trạng tôi không tốt đâu, tốt nhất anh đừng đâm đầu vào chỗ chết."
Nghe vậy người đàn ông đeo kính râm không những không giận mà còn bật cười, giật mạnh chiếc quạt xếp xuống, tặc lưỡi hai tiếng nói:
“Mệnh cậu không phải là đoản mệnh, sao số sống chỉ còn có mấy ngày thế này?"