Bìa cuốn mật mã đã sờn rách tả tơi, hình vẽ trên đó mờ đến độ chẳng còn nhận ra hình thù ban đầu.
Mấy trang đầu cũng đã ố vàng, rách nát, nom có vẻ đã ngót nghét hai chục năm tuổi đời.
Tôi nhớ mang máng cái loại mật mã này thịnh hành đâu đó những năm 2000, thời đó ai mà vớ được một cuốn như này thì y như rằng được đám bạn học coi trọng ra mặt.
Nói chung, mấy cuốn này thường được dùng để ghi chép những chuyện quan trọng hoặc viết nhật ký, cốt là để giữ bí mật không cho ai mò ra.
Đang lúc tôi ngoái đầu nhìn ngó xung quanh thì giọng Lê Hải hốt hoảng vọng đến bên tai:
“Mày đứng ngẩn người ra đấy làm gì thế, mau đi thôi, nhỡ bị tóm ở trong này thì toi đời!"
"Lão Lê, cuốn mật mã này tao muốn mang đi, chắc là không đáng giá gì đâu nhỉ, tao thấy nó có thể giúp được chúng ta đấy.”
Tôi nhìn Lê Hải trầm giọng nói.
"Ừ ừ ừ, mau cầm đi đi, tao không muốn ở đây thêm giây nào đâu!"
Lê Hải nói xong liền đi thẳng ra cửa, thấy hắn đồng ý, tôi vội nhặt cuốn mật mã rồi nhanh chân đi theo.
Ra khỏi phòng, Lê Hảiđứng ngoài hành lang canh chừng, còn tôi thì dán lại cái phong bì vừa xé theo đúng vị trí ban đầu.
Về đến nhà Lê Hải thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm, còn hắn thì đã bẹp dí trên ghế sofa, vừa thở hồng hộc vừa rít thuốc.
"Tao nói mày bày vẽ ra cái cuốn sổ rách này làm cái quái gì thế hả, suýt nữa thì liên lụy cả tao rồi."
Lê Hải rít mấy hơi thuốc, tâm trạng căng thẳng dường như đã dịu bớt phần nào, nhưng cơn giận vẫn chưa tan, giọng nói với tôi vẫn còn hằn học.
Chuyện này vốn dĩ là do tôi gây ra, hơn nữa lúc nãy tình hình nguy cấp, nếu thật sự bị phát hiện thì cả hai chúng tôi xong đời.
Vì vậy tôi không cãi lại hắn mà chuyển chủ đề:
“Nghe cái gã trung niên kia nói thì cái cậu thanh niên đối diện nhà mày chắc chắn có vấn đề, mày cũng bảo cậu ta ít khi giao du với ai, tính tình lại hướng nội, nên những người như vậy sẽ không dễ dàng chia sẻ suy nghĩ và tâm sự với người khác, nhưng ai mà chẳng cần có chỗ để xả, không thì nghẹn chết mất, nên tao nghĩ cậu ta có khả năng ghi lại những điều khó nói vào cuốn mật mã này."
Nghe vậy, Lê Hải lập tức hứng thú, hắn nhoài người về phía trước, vứt mẩu thuốc vào gạt tàn rồi nói:
“Thế mày còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau mở cuốn mật mã ra xem đi, biết đâu chúng ta còn tìm được động cơ giết người tự sát của cậu ta trong cuốn này, đến lúc đó ta đem cuốn này nộp cho cảnh sát, giúp cảnh sát phá án, khéo lại còn được trao danh hiệu thanh niên ưu tú hoặc công dân tốt gì đấy, đến lúc đó tao sẽ làm hai cái biển hiệu treo ở phòng livestream của tao, dọa cho lũ khách kia xanh mặt!"
Lời của Lê Hải khiến tôi cạn lời, nếu chúng tôi đem cuốn sổ nộp lên thì có khi cả hai chúng tôi cũng chẳng yên thân, còn công dân tốt thanh niên ưu tú gì chứ, không vào tù là may rồi.
Tôi liếc Lê Hải một cái rồi bắt đầu nghiên cứu mật mã của cuốn sổ.
Loại mật mã này là mật mã xoay, có tất cả bốn vòng xoay, từ một đến mười, tức là có tới chín nghìn chín trăm chín mươi chín khả năng.
Tôi với cái cậu thanh niên kia chưa từng giao du, căn bản không thể đoán ra mật mã, muốn thử từng cái một thì chắc là chẳng thể phá giải được trong chốc lát.
Đang lúc tôi bó tay hết cách định thử lại từ đầu thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, ngay sau đó là một tiếng "Rầm", cấu trúc mật mã trên cuốn sổ vỡ tan tành, nhựa văng tung tóe khắp nơi.
Quay đầu nhìn lại, Lê Hải đang cầm một cái búa nhổ đinh cười hề hề với tôi:
“Có cần tốn công sức thế không, một cái búa là xong chuyện, mày cứ phải làm cho nó phức tạp lên, dù sao người ta cũng đi đời rồi, đặt mật mã còn có ích gì nữa, mau mở ra xem bên trong viết cái gì."
Lê Hải hành động tuy thô bạo, nhưng quả thật là đơn giản hiệu quả, bây giờ thời gian đại hạn của tôi chỉ còn lại nửa ngày, tôi không còn thời gian để lãng phí nữa.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức mở cuốn mật mã ra, cúi đầu nhìn xuống, bên trong quả nhiên là nhật ký, chữ viết thanh tú, rất nắn nót, giống như chữ của một cô gái.
Tôi lật sơ qua, nhật ký ít nhất cũng phải có hai ba trăm trang, trang đầu tiên được ghi vào ngày 3 tháng 6 năm 1998.
Chữ trên đó tuy đã phai màu, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể đại khái nhận ra được viết gì.
"Hôm nay mẹ mua cho chị một chiếc váy, váy đẹp quá, lớn lên con cũng muốn mặc chiếc váy đẹp như vậy, xem con với chị ai xinh hơn."
Đọc đến đây tôi không khỏi thấy khó hiểu, cái cậu thanh niên lúc nãy rõ ràng là đàn ông, sao lại có suy nghĩ như vậy, mang theo nghi hoặc tôi tiếp tục lật về sau.
"Hôm nay bố phát hiện con lén mặc váy của chị nên đã đánh con một trận, bảo con không học điều hay, nhưng bố không biết con còn lén dùng son của mẹ nữa, mặc váy vào con giống như một nàng công chúa vậy, haizz, ước gì con là con gái thì tốt..."
Càng lật nhật ký về sau, tôi cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, cái cậu thanh niên này tuy bề ngoài là đàn ông, nhưng lại khao khát được trở thành một người phụ nữ.
Từ nhỏ cậu ta đã cảm thấy mình nên là con gái, vì vậy luôn mặc quần áo của chị gái và dùng đồ trang điểm của mẹ, mỗi lần bố cậu ta phát hiện ra đều đánh cậu ta thừa sống thiếu chết.
Sau khi trưởng thành, cậu ta rời khỏi nhà bố mẹ, thuê một căn phòng ở bên ngoài, chính là đối diện nhà Lê Hải.
Cứ tưởng thoát khỏi bố mẹ thì mình có thể danh chính ngôn thuận làm con gái, nhưng cậu ta không ngờ xã hội này lại có ác cảm lớn với những người như vậy, khiến cậu ta không thể tìm được việc làm, càng không có cách nào sống bình thường.
Vì vậy cậu ta chỉ có thể nhốt mình trong phòng, lâu dần tính cách bắt đầu thay đổi, càng ngày càng không muốn tiếp xúc với người khác, tính tình cũng trở nên cô độc hơn, còn đồ trang điểm và nội y nữ trong nhà cậu ta chắc là do cậu ta tự dùng.
"Vậy tiếng la hét khóc lóc của người phụ nữ là sao, tao rõ ràng nghe thấy trong nhà cậu ta có hai người mà!"
Lê Hải ngạc nhiên hỏi sau khi nghe tôi phân tích xong.
Theo sự nghi ngờ của Lê Hải, tôi tiếp tục lật về sau, nhưng nội dung phía sau lại khiến tôi kinh ngạc.
"Dù con rời khỏi nhà thì bố vẫn không tha cho con, tại sao bố cứ phải ép con làm đàn ông, con thật sự không muốn như vậy nữa, tối nay con lại bắt chước giọng điệu của bố để mắng con một trận, lúc đó con đang mặc chiếc váy dài màu đỏ tươi, con muốn cho bố tận mắt nhìn thấy con trang điểm thành con gái, con muốn cho bố biết dù bố có đánh con thì con cũng không khuất phục, nhưng sau này phải nhỏ tiếng hơn mới được, hàng xóm xung quanh đã bắt đầu nghi ngờ rồi, tối nay anh trai ở dưới lầu còn tìm đến con, may mà con kịp thời cởi chiếc váy đỏ ra, nếu không con chắc chắn sẽ gặp rắc rối, haizz, con vẫn không dám đối mặt với những người này, con phải làm sao đây..."
"Đệt, hóa ra là cái thằng nhãi ranh này tự làm tự diễn, nó có phải là biến thái không vậy, vừa đóng vai kẻ bạo hành vừa đóng vai nạn nhân, tao thấy nó bị hoang tưởng bị hại ấy chứ!"
Lê Hải hiểu rõ sự tình thì chửi bới một trận, mấy giây sau hắn mới hoàn hồn, tiếp tục truy hỏi:
“Mày đừng có mà lảm nhảm mấy cái vô dụng đấy nữa, mau lật về sau xem, tại sao nó tự sát, mấy cái bộ phận trong bình là của ai, xác chết bị nó giấu ở đâu?"
Khi Lê Hải hỏi câu này, tôi đã có đáp án trong lòng, thực ra ngoài cái cậu thanh niên này ra thì căn bản không có người chết nào cả, bởi vì mấy cái bộ phận trong bình chính là của cậu ta.
Cậu ta muốn trở thành phụ nữ, nhưng cậu ta biết chỉ mặc quần áo con gái và trang điểm thôi thì không được, vì vậy cậu ta mới cắt bỏ bộ phận sinh dục của mình, mục đích là để trở thành một người phụ nữ thực sự.
Trong lúc trầm tư, tôi lật đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký, bên trong ghi lại trang nhật ký cuối cùng mà cậu thanh niên để lại trước khi chết.
"Hôm nay con sẽ rời khỏi thế giới này, bởi vì con biết dù có cắt bỏ bộ phận sinh dục thì con vẫn không có cách nào trở thành một người phụ nữ thực sự, lúc nãy con đã gọi điện cho bố, con tưởng bố sẽ thương con, nhưng không ngờ bố lại nguyền rủa con chết, còn bảo con không còn là con trai của bố nữa, con sống trên đời cũng chẳng có ý nghĩa gì, thà chết còn hơn, tối hôm qua con nhặt được một cái túi ni lông màu đen ở trước cửa nhà hàng xóm, con tưởng bên trong là cơm thừa canh cặn, nhưng không ngờ lại là một áo thọ, đây là ông trời cũng muốn con chết sao, bây giờ con sẽ đi chết, chỉ hy vọng kiếp sau con có thể đầu thai thành con gái..."
Đọc xong trang nhật ký cuối cùng mà cậu thanh niên để lại, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, cậu ta đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới chọn cách kết thúc cuộc đời mình, xem ra cậu ta đã mất hết niềm tin vào cuộc sống, càng tuyệt vọng trước sự thờ ơ và chế giễu của những kẻ ngoài cuộc.
Gấp cuốn nhật ký lại, trong lòng tôi mãi không thể bình tĩnh, ngay lúc trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối thì Lê Hải bỗng nhiên đẩy tôi một cái.
"Mày rảnh rỗi không có việc gì làm đẩy tao làm gì!”
Tôi nhìn Lê Hải bên cạnh khó chịu nói.
Lúc này Lê Hải mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng còn hơi giật giật.
Mấy giây sau hắn mới mở miệng nói:
“Tao làm gì? Tao còn muốn hỏi mày làm gì đấy! Mày không nói thì tao còn không biết, hóa ra cái túi ni lông màu đen kia đựng áo thọ!"
"Mày sống sờ sờ ra đấy mang theo đồ tang bên mình làm gì, chuyện này rốt cuộc là thế nào, mày mà không nói rõ ngọn ngành cho tao biết thì hôm nay mày đừng hòng bước chân ra khỏi cái cửa này!"
Lê Hải vừa dứt lời liền bê một cái ghế đặt trước cửa phòng, sau đó hắn ngồi phịch xuống, ra vẻ một vị thần giữ cửa.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong đại hạn của tôi, nếu trước mười hai giờ đêm mà tôi không tìm lại được áo thọ kia thì tôi chắc chắn sẽ chết.
Nhưng bây giờ Lê Hải đã biết chuyện về áo thọ, nếu tôi không nói ra sự thật thì có lẽ hắn cũng sẽ không bỏ qua, nếu hắn thật sự dây dưa với tôi thì cái mạng nhỏ này của tôi coi như xong đời.
"Lão Lê, đây là chuyện của riêng tao, mày đừng nhúng tay vào, tao mà nói cho mày biết thì chắc chắn sẽ bất lợi cho mày, tao làm vậy là vì tốt cho mày!”
Tôi đỏ hoe mắt nhìn Lê Hải trước cửa nói.
Lê Hải nghe vậy liền đứng hai chân dang rộng, hai tay dang ra hai bên cửa, giận dữ quát:
“Vớ vẩn! Mày mà thật sự tốt cho tao thì nói cho tao biết đi, tình cảm của hai chúng ta không cần tao phải nói nhiều, năm thứ hai đại học tao đánh nhau với người khác trong ký túc xá, không một ai trong ký túc xá giúp tao, chỉ có mình mày cầm một cái gậy tập cơ tay xông lên, nếu không thì cái đầu của tao đã sớm toác ra rồi!"
"Cái ân cứu mạng này mày bảo tao trả thế nào, bây giờ mày lại còn khách sáo với tao, tao nói cho mày biết, là anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hôm nay chuyện đồ tang này mày mà không nói rõ cho tao biết thì mày đừng hòng rời khỏi đây!"
Lê Hải tuy rằng không cao nhưng dù sao cũng thân hình to béo, bây giờ hắn ngồi trước cửa thì tôi muốn xông ra ngoài căn bản là không thể, ngay lúc tôi đang suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát thì bỗng nhiên một tràng tiếng "ầm ầm" vang lên từ bên ngoài cửa.
Do Lê Hải lưng tựa vào cửa cộng thêm tiếng gõ cửa rất lớn khiến hắn giật mình đứng phắt dậy, sau đó hắn quay mặt về phía cửa hỏi:
“Ai đấy!"
"Tôi tìm một cậu em, cao khoảng một mét bảy tám, dáng người cân đối, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, bên dưới mặc một chiếc quần đen, cậu ta có phải ở nhà anh không?"
Nghe giọng thì đoán được người ngoài cửa chắc là một gã đàn ông trung niên, giọng có vẻ quen quen, nhưng tôi nhất thời không tài nào nhớ ra là ai.
Lê Hải nghe vậy quay lại nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, khi thấy tôi mặc áo sơ mi xanh và quần dài đen, anh ta nói:
“Thằng nhóc, mày ở cái thành phố này chỉ có mỗi tao là bạn thôi mà, sao lại có người tìm mày?"
Nói xong, Lê Hải kéo ghế sang một bên, chuẩn bị mở cửa.
Thấy Lê Hải định mở cửa, tôi vội vàng xông lên giữ tay anh ta lại, chưa kịp để Lê Hải lên tiếng, tôi đã hét lớn về phía người ngoài cửa:
“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?"
"Ối chao, cậu em, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi, tôi là chú Trần của cậu đây mà, sao mới có một đêm không gặp mà cậu đã quên tôi rồi hả?”
Người đàn ông ngoài cửa cười đáp.
Chú Trần? Trần Tương Minh!