Trong phòng tuy rằng kéo rèm nên khá tối, nhưng cảnh tượng trước mắt lại nhìn rõ mồn một.
Trong phòng của một gã đàn ông to lớn lại bày một cái bàn trang điểm, trên đó ngoài gương ra còn bày biện hơn chục loại mỹ phẩm và đồ dưỡng da!
Bên cạnh trên giường còn có đồ lót nữ được gấp gọn gàng, xem ra trong nhà gã thanh niên này đúng là có phụ nữ, hơn nữa còn là ở thường xuyên, nếu không thì làm sao có thể đầy đủ như vậy được.
Tuy trong lòng còn nghi hoặc nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, có lẽ người phụ nữ này mỗi đêm khuya mới đến đây hẹn hò với gã thanh niên, trời chưa sáng đã rời đi, như vậy thì những người hàng xóm xung quanh không thấy cũng là chuyện hợp lý.
Vội vàng kiểm tra xong phòng ngủ, tôi lại đi loanh quanh một vòng trong phòng ăn và nhà bếp, bên trong không có gì đáng ngờ.
Ngay khi tôi đang không cam tâm chuẩn bị rời đi thì vô tình liếc mắt thấy cái tủ lạnh bên cạnh, theo lời Lê Hải nói thì gã thanh niên này ngày thường rất ít khi ra ngoài, vậy thì bình thường hắn ăn gì?
Sự tò mò thôi thúc tôi mở cửa tủ lạnh ra, tôi thò đầu nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong chỉ có một ít thức ăn thừa và dưa muối đóng hộp.
Đúng lúc tôi chuẩn bị đóng cửa tủ lạnh lại thì đột nhiên phát hiện một cái lọ có gì đó không đúng, tôi thò đầu nhìn kỹ lại, lập tức sợ hãi lùi lại mấy bước, loạng choạng ngã xuống đất.
Trong những cái lọ khác đều là chất lỏng màu đen xanh, nhưng chất lỏng trong cái lọ này lại đỏ tươi như máu, bên trong còn có một đoạn dài khoảng sáu bảy phân.
Lúc đầu tôi không để ý, còn tưởng là dưa chuột muối chua, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện ra đây lại là "cái ấy" của đàn ông!
Trong tủ lạnh của gã thanh niên sao lại có thứ này, hơn nữa còn dùng lọ đựng lại.
Lẽ nào gã thanh niên này còn liên quan đến một vụ án giết người khác, nếu thật là như vậy thì chủ nhân của cái "đồ" kia đang ở đâu?
Nghĩ đến đây tôi liếc nhìn cái tủ lạnh, bất giác tim đập thình thịch, chẳng lẽ gã thanh niên này là một tên sát nhân biến thái!
Hắn giết người xong rồi phân xác, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ nấu chín để ăn, cho nên dù không ra ngoài hắn vẫn có đồ ăn.
Trong lúc suy tư tôi không khỏi rùng mình ớn lạnh sống lưng, cứ như có ai đó liên tục thổi hơi lạnh vào gáy tôi vậy.
Tôi ngồi bệt xuống đất một lúc lâu mới hoàn hồn lại được phần nào, vừa chuẩn bị đứng dậy kiểm tra lại lần nữa thì một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.
Vốn dĩ tinh thần tôi đang ở trạng thái căng thẳng cao độ, bị bàn tay này nắm lấy càng thêm hoảng sợ mất vía, kinh hô một tiếng rồi vùng vẫy thoát ra.
Chưa kịp nhìn rõ người phía sau là ai thì giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai:
“Sao mày lại sợ đến mức này, có phải thấy ma rồi không?"
Quay đầu nhìn lại, người đứng trước mặt tôi chính là Lê Hải, thấy là Lê Hải tôi thở phào một hơi, vuốt ngực hỏi sao cậu ta lại vào đây.
Lê Hải nói vừa nãy cậu ta đứng canh ở bên ngoài thì nghe thấy bên trong có tiếng động, cho nên mới vào xem tình hình, sau đó Lê Hải hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại sợ hãi đến như vậy.
Tôi cũng không giấu giếm, trực tiếp giơ tay chỉ vào cái lọ đựng đầy chất lỏng màu đỏ trong tủ lạnh, trầm giọng nói:
“Lão Lê, tao nghi ngờ gã thanh niên đối diện nhà mày là một tên sát nhân biến thái, mày tự mình xem trong lọ đựng cái gì kìa!"
Lời vừa nói ra Lê Hải lập tức nhìn về phía cái lọ, khi cậu ta nhìn rõ thứ bên trong thì cũng sợ hãi run rẩy cả người, sau đó vội vàng móc điện thoại từ trong túi ra.
"Mày làm gì đấy!”
Tôi giật lấy điện thoại của Lê Hải chất vấn.
"Làm gì là làm gì, tao gọi điện báo cảnh sát chứ sao, chuyện này đã liên quan đến án mạng rồi, chắc chắn phải tìm cảnh sát đến điều tra!”
Trán Lê Hải nổi gân xanh, vẻ mặt sốt sắng căng thẳng.
Trước đây tôi còn nói Lê Hải suy nghĩ chu đáo, bây giờ xem ra trong tình huống khẩn cấp này cậu ta còn không bình tĩnh bằng tôi.
Tôi liếc xéo Lê Hải một cái, tức giận nói:
“Mày bị điên à, hai chúng ta lén lút xé niêm phong rồi lẻn vào đây, bây giờ mày báo cảnh sát chẳng phải hai chúng ta cũng sẽ bị cảnh sát bắt đi sao, đến lúc đó dù có phán định chúng ta không liên quan đến chuyện này thì e là cũng phải ngồi bóc lịch mấy ngày."
Lê Hải nghe thấy những lời này thì sực tỉnh, vội vàng gật đầu nói:
“Mày nói đúng, chuyện này không thể báo cho cảnh sát, nhưng đây đã liên quan đến mạng người rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ làm như không biết?"
"Mày đừng lo lắng vớ vẩn nữa, trước đây chẳng phải mày cũng nói cảnh sát chắc chắn sẽ đến đây điều tra lại sao, đợi đến khi họ đến lần nữa có lẽ sẽ phát hiện ra thứ trong cái lọ này, đến lúc đó cảnh sát chắc chắn sẽ truy tìm vụ án mạng, chân tướng cũng sẽ sáng tỏ, cho nên chuyện này chúng ta đừng quản.”
Tôi nhìn Lê Hải nói.
Lê Hải dường như cảm thấy tôi nói có lý, gật đầu rồi chuyển chủ đề, hỏi tôi có tìm được manh mối hữu ích nào không.
Tôi cười khổ một tiếng, nói ngoài đồ dùng của phụ nữ phát hiện trong phòng ngủ và cái lọ trong tủ lạnh ra thì không tìm thấy gì cả.
Nghe xong Lê Hải thì vẻ mặt ngưng trọng đột nhiên giãn ra, nói không có manh mối thì mau chóng đi thôi, bây giờ tim cậu ta đập thình thịch, luôn cảm thấy có một dự cảm không lành.
Tuy rằng không tìm thấy manh mối tôi có chút không cam tâm, nhưng bây giờ chúng tôi đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, đến lúc đó nếu bị báo cảnh sát e là chúng tôi khó thoát khỏi liên can, sau một hồi do dự tôi vẫn quyết định đi theo Lê Hải rời khỏi nhà, đợi về rồi tính sau.
Sau khi quyết định xong tôi đóng cửa tủ lạnh rồi chuẩn bị cùng Lê Hải rời đi, nhưng ngay khi chúng tôi đến cửa chuẩn bị bước ra ngoài thì đột nhiên dưới lầu truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đúng là họa vô đơn chí.
Bản thân lần này không tìm được bất kỳ manh mối nào đã đủ khiến tôi đau đầu rồi, không ngờ vào lúc này lại còn có người lên đây gây rối.
Thấy người dưới lầu ngày càng đến gần, tôi vội vàng nhìn Lê Hải bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Bây giờ ra ngoài là không được rồi, chúng ta mau chóng đóng cửa lại, chỉ cần người này không chú ý đến niêm phong trên cửa bị xé thì chắc sẽ không có vấn đề gì."
"Lúc nãy tao không nên vào, đúng là người xui xẻo thì đánh rắm cũng trúng gót chân!"
Lê Hải tuy rằng miệng thì oán trách nhưng vẫn vội vàng đóng cửa lại, dù sao nếu để hàng xóm xung quanh phát hiện cửa nhà hiện trường vụ án bị cạy thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, đến lúc đó chúng tôi bị chặn trong nhà thì căn bản không có khả năng trốn thoát.
Sau khi cửa đóng lại tôi và Lê Hải trốn sau cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong hành lang, tiếng bước chân ngày càng gần khiến tôi căng thẳng đến cực điểm, thậm chí quên cả thở.
Tiếng bước chân kéo dài khoảng năm sáu giây thì đột ngột dừng lại, từ độ rõ của âm thanh có thể phán đoán người này hẳn là đã dừng lại ở tầng chúng tôi đang ở!
Khu dân cư Thiên Dương xây dựng đã lâu năm, một tầng lầu chỉ có hai hộ gia đình, Lê Hải ngày thường ở một mình rất ít khi có người tìm đến, nếu là như vậy thì người bên ngoài rất có thể đang đứng ở ngoài cửa phòng chúng tôi, chỉ cách chúng tôi một cánh cửa!
"Má nó! Chẳng lẽ chúng ta bị phát hiện rồi?"
Lúc Lê Hải nói thì trán đã ướt đẫm mồ hôi, dù anh ta đã cố gắng hết sức để điều hòa hơi thở của mình, nhưng vẫn phát ra những tiếng thở dốc thô kệch.
Nghe vậy tôi vừa định mở miệng thì một tràng tiếng lạch cạch vang lên từ bên ngoài cửa, người bên ngoài đang móc chìa khóa!
Nghe thấy âm thanh tôi và Lê Hải nhìn nhau, ngay sau đó liền nhanh chân vào phòng tìm chỗ trốn, tuy rằng chúng tôi không biết người bên ngoài là ai, nhưng bất kể là ai chỉ cần phát hiện ra tung tích của chúng tôi thì chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn.
Nhân lúc người bên ngoài đang móc chìa khóa, tôi và Lê Hải trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ, sau đó dùng quần áo lộn xộn che chắn mình lại.
Cửa tủ vừa đóng lại thì ngay sau đó một tiếng "két" vang lên từ ngoài cửa, rồi đến một tràng tiếng bước chân nặng nề, vì tôi và Lê Hải lúc này đang trốn trong tủ quần áo, cho nên căn bản không nhìn rõ được diện mạo của người bên ngoài, chúng tôi chỉ có thể nín thở cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Người bên ngoài đi loanh quanh một vòng trong phòng khách rồi đi vào phòng ngủ, sau đó là một tràng tiếng "ầm ầm" hỗn loạn, nghe âm thanh có thể phán đoán là tiếng đập gương và ném mỹ phẩm.
"Thằng ranh con mày không học cái tốt, không chỉ làm tao mất mặt, còn làm tổ tông mày mất mặt, đừng tưởng mày chết là tao sẽ tha thứ cho mày, mày trước đây chẳng phải thích nhất những thứ này sao, tao đập hết cho mày, đỡ cho mày làm tao mất mặt!"
Từ giọng nói có thể phán đoán người đang gào thét là một người đàn ông trung niên, từ lời nói tôi đoán ông ta hẳn là trưởng bối trong nhà của người đã chết kia, cho dù không phải là bố thì cũng phải là chú bác gì đó.
Chỉ là tôi không hiểu là người nhà mất đi người thân không phải nên đau buồn sao, tại sao người này lại phẫn hận đến như vậy, đến mức phải đập nát những cái gương và mỹ phẩm này để trút giận.
Tiếng mắng chửi và đập phá trong nhà kéo dài khoảng hai ba phút, đợi đến khi âm thanh tan đi thì người đàn ông liền đi ra khỏi phòng ngủ, không lâu sau truyền đến một tiếng đóng cửa giòn tan.
Nghe thấy người đàn ông rời đi tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chưa kịp đẩy cửa tủ ra thì một tiếng "bịch" vang lên, một bóng đen trực tiếp lăn ra khỏi trước mặt tôi, nhìn kỹ lại thì chính là Lê Hải.
Tôi dáng người tương đối gầy gò, trốn trong cái tủ quần áo này còn tàm tạm, nhưng Lê Hải thân hình béo ú, có thể trốn lâu như vậy đã là không dễ rồi, nếu người đàn ông kia nán lại thêm một lát nữa e là chúng tôi đã lộ tẩy rồi.
Thấy Lê Hải ngã xuống đất tôi đỡ cậu ta dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ trước mắt.
Lúc này trong phòng ngủ một mảnh hỗn độn, gương bị đập vỡ tan tành, mỹ phẩm đều vỡ nát, chất lỏng bên trong bắn tung tóe khắp nơi, mà quần áo phụ nữ được gấp gọn gàng trên giường cũng bị xé nát bươm.
"Thằng cha này có bệnh à, rảnh rỗi đến đây phá phách xong lại đi, rốt cuộc ông ta có ý gì?”
Lê Hải vừa thu dọn quần áo trong tủ vừa khó hiểu hỏi.
"Tôi cũng không rõ, nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này hình như không đơn giản như vậy, từ lời nói của người đàn ông kia có thể thấy ông ta hẳn là trưởng bối của gã thanh niên này, nhưng đã là trưởng bối thì tại sao lại làm ra chuyện này, hơn nữa còn là sau khi gã thanh niên kia chết, rốt cuộc phải có bao nhiêu thâm thù đại hận mới có thể trả thù như vậy.”
Tôi nhìn đống hỗn độn đầy đất lẩm bẩm.
"Thôi được rồi, mặc kệ có chuyện gì, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, bây giờ quan trọng nhất là mau chóng rời khỏi đây, vừa nãy suýt chút nữa làm tôi tè ra quần, nếu hai anh em chúng ta mà bị phát hiện thật thì trưa nay khỏi ăn cơm ở nhà, trực tiếp vào đồn công an gặm bánh mì đi."
Lê Hải nói xong liền kéo tay tôi chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, ngay khi tôi vừa định quay người bước ra cửa thì đột nhiên phía sau vị trí tủ quần áo truyền đến một tiếng "tạch".
Nghe thấy âm thanh tôi quay đầu nhìn lại, trên đất lại rơi ra một cuốn sổ mật mã đã ố vàng!