Đến ngày đại hội thể thao mùa đông, không khí trong trường tưng bừng náo nhiệt, buổi sáng trời đổ mưa lất phất, cũng may đến tám giờ những giọt lay phay tan trong nắng, mặt trời lộ ra nửa cái mặt, khiến tâm trạng của đám sinh viên ngập tràn hứng khởi miệng ríu rít như chim sẻ.
Ninh Trăn thay giày thể thao.
Vạn Lan Chi biết cô sắp chạy một ngàn hai trăm mét, chu đáo dặn dò: “Cậu đừng hồi hộp căng thẳng Trăn Trăn, trường chúng ta không có mấy người đăng ký chạy cự ly này đâu, cậu tùy tiện chạy một chút là được, đừng cố gắng quá sức.”
“Tớ biết rồi.”
Trên sân vận động tiếng reo hò vang dội cờ xí rợp trời, hai hạng mục cô đăng ký, môn đẩy tạ tiến hành trước.
Phương Khả không thích tham gia đại hội thể thao, cô nàng liền đi ‘giám sát’ Ninh Trăn thi đấu.
Gián tiếp giám sát Lục thiếu gia bị mất mặt.
Cô nàng không tin, gà noob ‘lu bẹp’ thế nào?
Nữ sinh đẩy tạ được mười mét đã cực kỳ lợi hại.
Lúc chờ đến lượt mình, Ninh Trăn chăm chú quan sát các bạn thi trước, đa số đẩy được năm sáu mét, hơn phân nửa thí sinh đến xông pha trận mạc cũng chỉ vì học phần.
Phương Khả hỏi: “Cậu đã từng ném qua cái này chưa?”
Ninh Trăn lắc đầu: “Chưa.” Thế nên cô đang hết sức nghiêm túc học hỏi động tác kỹ thuật của người khác.
Đại diện của hội sinh viên cầm danh sách đọc lớn: “Ninh Trăn.”
Cô tiến lên phía trước, một nam sinh đưa quả tạ làm bằng kim loại hình cầu tròn cho cô, Ninh Trăn áng chừng trọng lượng, hơi thấp thỏm không biết có thể đẩy xa được một chút không.
Mục tiêu theo đuổi của cô không cao, chỉ hy vọng đẩy được năm sáu mét như các nữ sinh khác là tốt rồi.
Động tác chuẩn bị của Ninh Trăn rất chuẩn.
Phương Khả nhướn mày, năng lực học tập thật mạnh mà.
Ninh Trăn vận sức tay, đẩy ——
“Éc ha ha ha !”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
“Kỷ lục thấp nhất lịch sử.”
Người đo khoảng cách cũng không kìm được bật cười thành tiếng: “Hai mét mười lăm.”
Ninh Trăn: “...” Cô cũng rất tuyệt vọng, rõ ràng đã dùng sức, vì sao đẩy không đi?
Phương Khả vỗ tay: “Làm tốt lắm, tiếp tục nào.”
Cô bấm bụng làm lần thức hai, động tác tiêu chuẩn... đẩy, lần này có tiến bộ, ba mét năm mươi tám.
Đám đông bắt đầu ầm ĩ: “Cho tiểu thư nhà người ta cơ hội thứ ba đi, phá lệ một lần đi, thành tích này thê thảm quá.”
Ninh Trăn nghe thấy mặt mày nóng ran như hơ lửa, lúng túng không để đâu cho hết.
Trong phòng cô không có ai thi môn này, cô cũng chưa từng luyện tập qua, lúc đẩy mới biết chỉ cưỡi ngựa xem hoa quan sát động tác từ xa thôi là không đủ.
Cô còn chưa hết luống cuống, đã nghe thấy bên kia vang dậy tiếng trầm trồ.
Ai đó reo to: “Soái ca này quá đỉnh mà, trời ơi, mười lăm mét.”
Phương Khả nghe thấy trong lòng dâng lên dự cảm không lành, kéo Ninh Trăn còn đang ngơ ngác đi về phía nhóm nam sinh.
Hai cô gái chen vào đám đông, vừa khéo nhìn thấy Lục Chấp.
Thiếu niên nheo nheo mắt, ước lượng khoảng cách rồi áng chừng quả tạ trên tay.
Bộ dạng đó của anh, chẳng có chút nào giống như đang đẩy tạ mà y hệt như sắp sửa ném lựu đạn ai đó.
Khiến cho đám khán giả đứng bên ngoài thốt rùng mình nghe hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Cảm giác nếu bị quả tạ đó bay tới, nện trúng một cái coi như đi đời nhà ma.
Mỗi thí sinh đều có cơ hội đẩy hai lần, anh đang chuẩn bị tiến hành đẩy lần thứ hai.
Đúng lúc nhìn thấy Ninh Trăn, cô đứng trước đám đông nhìn về phía anh.
Đột nhiên hình ảnh hai năm trước anh vờn bóng trước toàn trường khoe mẽ cho cô xem bỗng cồn dậy.
Anh hướng về phía cô cong tít mắt, khi lấy lại tập trung, quả tạ trong tay anh ném đi đầy hung hãn, nét mặt cũng trở nên tàn nhẫn lạnh lùng tột độ.
Lúc quả tạ rơi xuống, tất cả âm thanh đều im bặt.
Quả tạ đặc ruột nện ngay bên cạnh một nữ sinh.
Sắc mặt cô ta loáng cái trắng bệch.
Ninh Trăn xuôi theo đường bay của quả tạ nhìn sang, cũng ngây người sững sờ thoáng chốc.
Nữ sinh đứng đó mặc áo lông màu xanh lá cây, sắc mặt tái nhợt nhìn Lục Chấp.
Không ngờ lại là Quý Phỉ đã hơn một năm không gặp.
Lâm Tử Xuyên vẹt đám đông ra hai bên vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt còn đang hiện lên vài phần lo lắng của hắn sau khi nhìn thấy Lục Chấp lập tức biến thành lúng túng gượng gạo.
Hắn lôi Quý Phỉ: “Chúng ta đi thôi.”
Quý Phỉ đột nhiên hất tay hắn ra, không nói không rằng quay lưng bỏ đi.
Bạn học nam chịu trách nhiệm đo khoảng cách không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mờ mịt nhìn Lục Chấp.
Anh lạnh lùng nhướn môi: “Trượt tay.”
“...”
~
Quý Phỉ lách khỏi đám đông đi ra ngoài, đi đã rất xa vậy mà trên khuôn mặt vẫn ngập vẻ bối rối hổ thẹn, sắc mặt Lâm Tử Xuyên cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu.
Cho dù người đàn ông có bao dung độ lượng hơn nữa thì sức chịu đựng của con người luôn có giới hạn, lúc nào cô ta cũng nhung nhớ nghĩ tới Lục Chấp, đến tận bây giờ Lâm Tử Xuyên vẫn không thể hiểu được mình đối xử với cô ta tốt như vậy, có điểm nào không bằng Lục Chấp?
Lần đầu tiên hắn không dỗ dành cô ta, đứng đằng xa nhìn theo bóng lưng Quý Phỉ, ánh mắt có vài phần lạnh nhạt.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy cô gái này quá xa lạ, người con gái hắn thích hồi đó, dường như không phải là dáng vẻ này.
Quý Phỉ đang gọi điện thoại: “... có tác dụng không? Vì sao cô không tự mình làm?”
Cô ta nôn nóng bước thật nhanh: “Không phải cô lợi hại lắm ư? Vì sao lại bị người ta giám sát?”
“Được, tôi đồng ý, nhưng cô nhớ kỹ, tôi làm chuyện này không phải vì giúp cô mà vì tôi hận bọn họ.”
Lúc quay đầu lại cô ta mới nhìn thấy Lâm Tử Xuyên đang đứng sát ngay phía sau, dường như đã im lặng ắng nghe rất lâu.
Quý Phỉ vỗ vỗ ngực: “Anh hù dọa em cái gì vậy?”
“Không ngờ em lại gọi điện cho Thu Linh?”
“Vậy thì sao?”
Thế nên lúc trước Quý Phỉ nói Lục Chấp là kẻ giết người, bởi vì chính Thu Linh đã nói cho cô ta biết.
“Cô ta bảo em làm gì?”
Quý Phỉ do dự nhìn Lâm Tử Xuyên, thiếu niên đột nhiên nhếch môi cười gằn: “Mấy trò vặt vãnh này của các người, căn bản vô dụng.”
Quý Phỉ bị bộ dạng lạnh lùng tàn nhẫn này của hắn dọa cho khiếp sợ.
Lâm Tử Xuyên nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, nhẹ nhàng đọc nhấn rõ rành từng chữ một: “Nhưng, thử một chút cũng chẳng sao.”
~
Buổi chiều, tiến hành chạy một ngàn hai trăm mét. Đưa mắt nhìn một vòng, quả nhiên số lượng đăng ký ít đến đáng thương, tám nam sinh, bảy nữ sinh, tổng cộng chỉ có mười lăm người.
Ninh Trăn lại nhìn thấy Lục Chấp.
Anh mặc áo len mỏng màu đen, trời lạnh thế này, vẻ mặt anh biếng nhác, dường như chẳng hề quan tâm tới cái gọi là nhiệt độ.
Cô vẫn đang mặc áo khoác, định bụng lát nữa khi nào vào chạy sẽ cởi ra.
Cô đi tới: “Sao anh cũng đăng ký hạng mục này vậy? Mấy bạn cùng phòng em đều nói môn này không có ai muốn tham gia.”
Lục Chấp khom người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Giúp em giành chức vô địch đấy, em không giỏi thì để anh, để anh cho em xem một chút bạn trai em đẹp trai cỡ nào.”
Cô không nhịn được cười.
Lục Chấp đột nhiên nói: “Nhóm nam sinh sẽ chạy trước, em cứ đứng ở chỗ đích đến.”
“Sao lại đứng ở đó ạ?”
Như vậy sẽ không thể theo dõi anh trên đường đua.
Thiếu niên nhướn môi: “Chỉ cần nghĩ đến giải thưởng lớn nơi đích đến là em, anh lập tức cảm thấy có thể ném bọn họ xa vạn con phố.”
Gương mặt cô ửng hồng: “Lục Chấp, cố lên.”
Quả nhiên chạy lon ton tới đứng ở đích đến.
Ngoan ngoãn không để đâu cho hết.
Lục Chấp thực sự quăng bọn họ rất nhiều con phố...
Mấy nam sinh chạy phía sau vừa thở hồng hộc vừa không ngừng chửi bới trong lòng, làm gì đến độ phải chạy như cháy nhà thế, định lấy đà vọt lên trời à.
Anh chạy qua vạch đích, bước chân vẫn không ngừng chạy thẳng đến bên cô, ôm cổ cô.
Tiếng thở dốc của thiếu niên phả bên tai, cô nghe thấy anh cười hổn hển: “Phần thưởng giải nhất thật hậu hĩnh mà.”
“Lục Chấp.” Ninh Trăn dụi đầu vào ngực anh khẽ hỏi: “Anh vẫn luôn cố gắng như thế sao?”
Cô thấy được.
Chỉ cần là việc liên quan đến cô, anh đều dùng hết sức lực.
Không tiếc bất cứ thứ gì.
Vừa nãy đứng ở đó, dõi nhìn anh lao thật nhanh về phía mình, có một khoảnh khắc như vậy, cô đột nhiên cảm thấy lần trước Lục Chấp đã gạt cô.
Kiếp trước, anh nhất định không phải mất vì bệnh.
Lục Chấp vì yêu mà sống...
Hiển nhiên cũng có thể vì yêu mà chết.
Là cô nghĩ được thông suốt quá muộn.
Cô bỗng nghe thấy trái tim mình thắt lại, chua xót.
Lục Chấp, anh đã cố gắng nhường nào, nỗ lực nhường nào, đau đớn thống khổ nhường nào? Cuối cùng mới đi đến bên em?
Lục Chấp không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi như thế, đã nghe thấy giọng cô vang lên dịu dàng.
“Lục Chấp nếu như, em nói nếu như.” Cô khẽ nói: “Đời này chúng ta vẫn không thể ở bên nhau, anh có thể học cách quên đi được không?”
Nét cười trên mặt thiếu niên tan ra, nhìn vào mắt cô.
Gằn từng chữ: “Không, thể.” Anh vuốt ve gương mặt cô: “Chỉ là suy nghĩ thôi em cũng không được phép nghĩ đến điều đó. Còn nữa, sao trong đầu em lại có ý nghĩ này? Em không tin tưởng anh sao?”
“Không phải, chỉ là lẽ nào anh... không phát hiện, rất nhiều chuyện đang diễn ra như trước sao?” Cho dù cô cố gắng thay đổi, nhưng rất nhiều chuyện lại đột ngột phát sinh, nhanh đến không kịp trở tay.
Cô đã sớm làm xáo trộn toàn bộ hướng phát triển của sự việc.
Nhưng Lục Chấp cũng chỉ là một thành viên của vận mệnh, cho dù anh chững chạc trưởng thành cũng không thể nào đề phòng được tất cả những chuyện có thể xảy đến.
Lục Chấp trầm giọng: “Nhìn anh, anh là một người rất ích kỷ. Anh không tin vào số phận, cũng không sợ muôn vàn khó khăn nguy hiểm của thế gian này. Nếu anh đã thích em như thế, đời này em sẽ không có cách nào chạy thoát được. Sống một ngày thích em một ngày, anh chết em cũng không được phép thích người khác, phải ở vậy thủ tiết cho anh, có nghe thấy không. Trên đời này không có ai yêu em bằng anh, không có ai đối với em tốt bằng anh, em đi theo ai cũng không thể nào rung động được, em đừng có hy vọng.”
“...”
Cô nghẹn nửa ngày: “Không biết xấu hổ.”
Lục Chấp! Người khác thích ai đó cũng không bá đạo như anh!
~
Buổi tối, thi biểu diễn tài năng.
Sắc trời tối xuống, sân khấu đã bố trí chỉnh chu, ánh đèn đủ màu sắc thay nhau lóe lên.
Rọi vào đôi mắt sáng long lanh của Ninh Trăn, cô hỏi người bên cạnh: “Anh đăng ký chạy một ngàn hai trăm mét và đẩy tạ, cái này anh cũng đăng ký sao?”
“Ừ.”
“Anh sẽ biểu diễn gì thế?” Cô hiếu kỳ hỏi.
Thiếu niên không lên tiếng, trầm ngâm nhìn cô.
Ninh Trăn đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, anh hát rất hay.”
Anh còn biết pha chế rượu, bắn súng cưỡi ngựa cùng với hút thuốc lá, đánh nhau...
“Lục Chấp, có phải anh cảm thấy phải đưa em đi qua thanh xuân đúng không?”
Anh thoáng kinh ngạc, không ngờ cô lại nhìn thấu tâm tư mình.
Cô chớp mắt: “Anh đang tiếc nuối? Tự ti à.”
Lục Chấp phủ nhận: “Không có! Em đừng đoán mò lung tung nữa. Sắp đến lượt em rồi kìa.”
Cô cứ không nghe lời anh đó, cái tính trẻ con thích làm loạn này một khi đã bùng lên rồi trong nháy mắt rất khó dập tắt, cô học ngữ điệu của anh: “Nè, Lục Chấp, anh tự ti gì chứ? Anh cũng rất cừ khôi mà, anh đánh người đặc biệt lợi hại, là nhà vô địch bất khả chiến bại đó.”
Lục Chấp híp mắt nhìn cô: “Bạn học nhỏ, em tính lên trời sao?”
Lá gan ngày càng mập.
Cô đột nhiên nhớ tới Phương Khả từng nói: Dù sao, trông cậu ấy rất thương cậu.
Cô không trả lời anh mà trái lại đề nghị: “Chúng ta đi ra phía sau khán đài đi anh.”
Cô làm một chuyện ngoài dự đoán, áy náy nói với bạn sinh viên phụ trách sắp xếp thí sinh tham gia trình diễn: “Xin lỗi, bọn tớ có thể hủy đăng ký được không?”
Bạn học kia đang bận đầu bù tóc rối: “Được.” Dù sao có quá đông người đăng ký, bớt đi vài người cũng chẳng có gì khác biệt: “Các cậu gạch chéo tên là được, danh sách ở đây, cậu tự tìm giúp mình.”
Ninh Trăn gạch bỏ tên hai người rồi nheo mắt nhìn Lục Chấp: “Đi thôi anh.”
Cô trỗi dậy dũng khí, nắm tay anh bước ngược đám đông.
Lục Chấp thắc mắc: “Em không định nhảy à?”
Cô không nói gì.
Ánh sáng phía sau dần cách xa hai người.
Bóng đêm đen nhánh nhưng không nhìn thấy ngôi sao nào. Rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt, phần còn lại là yên ắng tĩnh lặng.
Cô đột nhiên vươn hai tay, đè nén hết thảy ngượng ngùng xuống nói với anh: “Anh trai nhỏ Lục Chấp, có thể cõng em đi không?”
Anh cong môi, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Nếu như sinh mệnh dừng lại trong khoảnh khắc này, anh nguyện trao hết cả thế giới cho em.