Thời tiết chuyển lạnh, Ninh Trăn ở Lục gia ăn không ngồi rồi rất dễ sinh mệt mỏi uể oải.
Lục Chấp để cô ở phòng mình, còn anh thì ngủ ở phòng bên cạnh.
Lúc hai người ở bên nhau, anh càng cảm nhận sâu sắc cô ngoan ngoãn nhường nào. Đi ngủ trước mười một giờ là nguyên tắc tôn chỉ, mỗi đêm trước khi ngủ sẽ uống một ly sữa, cô còn mang theo rất nhiều sách vở tài liệu trong trường học, tối nào cũng xem một lúc mới ngủ.
Tuy anh đã từng miệt mài học tập không ngơi nghỉ suốt cả thời gian dài, nhưng trong xương cốt không phải là người thích chuyện học hành.
Nhiều lần anh đứng tựa vào thành cửa nhìn cô nghiêm túc chăm chỉ luyện phát âm tiếng anh, cảm thấy đúng là đáng yêu không để đâu cho hết.
Sinh viên đại học à sinh viên đại học.
Làm sao mà còn ngoan ngoãn hơn học sinh tiểu học thế này.
Anh không phải học sinh giỏi giang gì, nhưng lại là thương nhân thực thụ.
Vận dụng đầu óc linh hoạt, thủ đoạn tàn nhẫn, kể từ khi tiếp quản Lục gia đến giờ từ trên xuống dưới không có ai không phục anh.
Anh cũng cảm nhận được bạn học nhỏ không thích hợp ở Lục gia, sở thích cô không nhiều, nhưng tóm lại không phải là lượn vòng đọ sức giữa một đống thương nhân gian xảo.
Thời điểm hạ tuần tháng mười một, đột nhiên có một ngày anh về nhà sớm, trên người vẫn mặc bộ âu phục chưa kịp thay ra, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Đi, anh dẫn em về trường học.”
Cô sững người một hồi lâu, trong ánh mắt bung tách ra tia ngạc nhiên mừng rỡ: “Chúng ta có thể trở về sao?”
Anh biết cô cao hứng, dù sao thì tuổi nào thích hợp làm chuyện đó.
Anh có ký ức của tuổi hai mươi bảy nên không cảm thấy hứng thú với cuộc sống sinh viên, nhưng cô không giống vậy, kiếp trước kiếp này gần như chưa từng được trải nghiệm cuộc sống đại học là thế nào.
Anh cười trả lời: “Đúng vậy.”
Mặc dù còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết triệt để, nhưng anh đã giăng ra một thòng lọng khổng lồ, chỉ cần đợi thời cơ.
Lúc này để cho Tấn gia lơ là mất cảnh giác cũng tốt.
Sáng hôm đó, bọn họ trở lại đại học B.
Lục Chấp đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, Ninh Trăn đi mấy bước không kìm được quay đầu lại: “Lục Chấp.”
Người đàn ông nhướn mày: “Ừ?”
“Anh có ở lại trường không?”
“Có chứ.”
“Vậy anh ở đâu ạ?”
“Khách sạn trong trường.” Anh cong môi: “Sao nào? Muốn ở cùng anh à?”
Cô đến đầu cũng không ngoái lại, co giò chạy thẳng.
Để anh đứng ở phía sau, cười không thể ngừng.
Học kỳ một của năm nhất đã qua hơn phân nửa, lúc nhìn thấy cô các cô bạn cùng phòng còn không kịp lấy lại phản ứng.
Vẫn là Vạn Lan Chi lên tiếng đầu tiên: “Ha ha ha, đại diện nhan sắc phòng chúng ta đã trở về.”
Phương Khả cũng tiếp lời trêu chọc: “Úi chà, gà noob đó hả.” Cô nàng đặc biệt bỉ ổi: “Lục thiếu gia không ôm khư khư độc chiếm cậu luôn à?”
“...” Phương Khả cậu đáng yêu nhất là lúc không nói gì.
Nhưng tinh thần phấn chấn, sức sống ngời ngời của các cô bạn trong nháy mắt đã truyền sang Ninh Trăn, cô không kìm được nhoẻn miệng cười: “Tớ nhớ các
cậu.”
An Tịnh chậc chậc: “Đúng là có đàn ông có khác, lúc nào cũng nói đỡ cho đoàn quân độc thân của chúng ta bằng những lời như thế.”
Vạn Lan Chi: “An Tịnh, cậu có chắc cậu không phải vì nam thần bị giật mất nên nổi cơn ghen không đấy?” Tớ còn nhớ lúc đầu cậu bị sắc đẹp của Lục Chấp làm cho mê mệt điên đảo.
An Tịnh cố tình làm điệu bộ ngón tay hoa lan yểu điệu thục nữ: “Quỷ à, đàn ông trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, bậc nam nhi trai tráng Đông Bắc chúng ta không bao giờ treo cổ chết trên một cái cây.”
Ninh Trăn phụt một tiếng phì cười.
Lần này trở về, cô hòa nhập với chương trình học khá dễ dàng, một phần do lịch học năm nhất tương đối thoải mái, bên cạnh đó cô cũng không dám lơi là lúc nào cũng cố gắng hết sức.
Bốn người trong phòng cô đều thuộc học viện báo chí và tuyên truyền, nhưng Vạn Lan Chi học đạo diễn truyền hình, ba người còn lại học phát thanh, vì vậy những buổi học chuyên ngành Vạn Lan Chi không đi cùng mọi người.
Lớp của Ninh Trăn ai cũng có gương mặt xinh xắn dễ nhìn, dù sao sau này làm người dẫn chương trình trên truyền hình, giọng nói và khuôn mặt đều rất quan trọng.
Ngoại trừ Ninh Trăn và Phương Khả, hầu như nữ sinh nào cũng trang điểm.
Ninh Trăn quay trở lại lớp là buổi học chiều thứ ba, có bài giảng môn tiếp sóng trong bốn tiết.
Nội dung bài giảng của vị giáo sư lớn tuổi vô cùng khô khan cứng nhắc làm cho mọi người đều lờ đờ buồn ngủ, đến Ninh Trăn là học bá cũng nghe lõm bõm câu được câu mất.
Cô ngắm An Tịnh đang ngồi trang điểm bên cạnh.
An Tịnh giơ cái gương con gấu màu ka ki vẽ eyeliner, miệng thì bô lô ba la nói: “Tiết sau khoa máy tính bọn họ học lập trình, tạm thời điều chỉnh phòng học, học ở khu giảng đường bên cạnh.”
Ninh Trăn nghe không hiểu mấy lời này có nghĩa gì.
Trái lại Phương Khả bên cạnh cười tươi rói: “Được, cảm ơn nhé.”
Phương Khả híp mắt, véo véo mặt Ninh Trăn: “Gà noob đúng là khiến người ta yêu thích mà.”
Ninh Trăn mù mờ che mặt lại, cô có làm gì đâu? Cô mới về mà.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Phương Khả đã đứng dậy đi mất dạng.
An Tịnh dí sát mặt lại gần: “Muốn biết cậu ấy đi làm gì không?”
Ninh Trăn gật đầu.
An Tịnh cười hắc hắc: “Khoảng thời gian trước khi cậu về, Phương Khả nổi danh lồng lộng. Cậu ấy đã đè hotboy Khương Chá của khoa máy tính vào tường hôn, chính là anh trai nhỏ nhìn nổi bật nhất trung đội sáu lúc trước đó.”
Ninh Trăn trợn tròn hai mắt.
“Mấu chốt chính là sức mạnh cánh tay kia của Phương Khả, không ai tránh thoát được, mặt mũi Khương Chá chuyển hết sang màu xanh lá cây, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Phương Khả.”
Ninh Trăn không kìm được, cười cong tít mắt.
Người cao ngạo như Khương Chá, đoán chừng tức điên.
“Cái này vẫn chưa tính là gì.” An Tịnh cười hí hí tiếp tục: “Phương Khả nói, đối với bạn trai cậu ấy nũng nịu như chim nhỏ nép vào người, hỏi Khương Chá có muốn thử suy nghĩ chuyện thỏa hiệp không.”
“Không đáp ứng không thả người hả?” Ninh Trăn tò mò, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng giám đốc bá đạo phiên bản nữ.
“Ha ha ha chính xác, đáng tiếc, đoạn sau Khương Chá luôn trưng ra khuôn mặt gỗ, không nói không rằng, không động không cựa, đến ánh mắt cũng lạnh như băng. Cứ như vậy áp dụng biện pháp cứng rắn đối đầu với Phương Khả, người bu quanh xem càng lúc càng đông, Phương Khả đành phải tiếc nuối thu tay lại.”
Hai người bọn họ còn chưa bát quái xong, lớp phó sinh hoạt đã đi tới.
Nam sinh cao gầy lặng lẽ nhìn Ninh Trăn không chớp mắt, cuối cùng hắng giọng một cái: “Bạn học Ninh Trăn, cậu có khỏe không, nửa học kỳ rồi cậu không đến lớp, tớ đến hỏi thăm xem tình hình thế nào.”
Mặc dù tính cách cô mềm mỏng dịu dàng, nhưng cũng rất dễ khiến bầu không khí vắng ngắt tẻ nhạt, đáp xong một câu là im thít.
Nam sinh không cam lòng cứ như vậy đi về, bèn lựa lời tiếp tục hỏi chuyện: “Đúng rồi, đại hội thể dục thể thao mùa đông và đêm liên hoan văn nghệ sắp tới, cậu có định đăng ký tham gia hạng mục nào không?”
An Tịnh ngồi một bên hắng giọng: “Hơ, không ngờ lớp phó sinh hoạt của chúng ta gương mẫu quá chừng, đảm nhiệm luôn nhiệm vụ của lớp phó văn thể mỹ, thiệt là đỉnh.”
Nam sinh ửng đỏ mặt, cuối cùng xoay người đi.
An Tịnh thả cái gương nhỏ xuống: “Nếu như Lục thần ở đây, đại đao của cậu ấy đoán chừng nhuốm máu.”
Cô nàng càng nghĩ càng đắc ý, giúp nam thần bảo vệ bạn gái là trách nhiệm của fan hâm mộ bọn họ.
Nhưng sau đó ngẫm lại: “Ninh Trăn, tớ đề nghị cậu báo mấy học phần giáo dục thể chất sở trường đi, cho dù không có năng khiếu cũng đăng ký đại cho đủ tín chỉ, mấy học phần tự chọn cậu không có điểm nhưng thành tích đầu vào xuất sắc cộng thêm học phần tương đương này, nói không chừng lụm được học bổng.”
Nói xong mới sực nhớ bạn gái nhỏ của Lục thiếu gia không cần mấy cái học bổng khuyến khích này.
Nhưng Ninh Trăn gật đầu hết sức nghiêm túc: “Được.”
Học bổng sẽ làm cho bản lý lịch đẹp hơn, cô không muốn dựa vào Lục Chấp, cô muốn trở thành người dẫn chương trình chuyên nghiệp.
Dũng cảm, mạnh dạn, dí dỏm hoạt ngôn.
Những điều cô mơ ước suốt hai kiếp, cô hy vọng sẽ đạt được bằng sự cố gắng nỗ lực của bản thân.
Nhưng khi nhìn vào mấy hạng mục đó, Ninh Trăn thấy một trời bao la mịt mù.
Chạy bốn trăm mét, tám trăm mét, một ngàn hai trăm mét, nhảy xa nhảy cao, đẩy tạ...
Cô... không có sở trường môn nào.
Lớp phó văn thể mỹ giải thích chi tiết: “Những hạng mục khác đã được chọn hết rồi, chỉ còn chạy một ngàn hai trăm mét và đẩy tạ, cậu có muốn đăng ký không?”
Ninh Trăn gật đầu.
Dù kết quả tệ cỡ nào đi nữa... Cô xem trọng ở chuyện tham gia.
“Cậu có đăng ký tham gia phần thi tài năng không?”
“Có.”
“Hạng mục nào?”
Ninh Trăn nói khẽ: “Nhảy.”
Câu trả lời này đã khiến lớp phó văn thể mỹ ngước đầu nhìn cô một cái, trong trường rất ít người đăng ký nhảy múa đơn.
An Tịnh từ nhà vệ sinh trở lại, vừa nghe thấy lập tức thở phù phù hét tướng: “Nè, ngốc ơi là ngốc, không có ai tự nguyện đâm đầu vào một ngàn hai trăm mét, ngốc hết thuốc chữa mà.”
“...”
Lớp phó văn thể mỹ nhanh nhảu cất bản đăng ký: “OK, đủ đủ, cảm ơn bạn Ninh Trăn đã đóng góp hết sức mình vì lớp.”
Ninh Trăn không nói gì, thật ra cô cảm thấy một ngàn hai trăm mét cũng không đến nỗi quá xa.
Ngưỡng chịu đựng của mỗi người không giống nhau, sức chịu đựng của cô tốt chắc không khó để chạy xong.
Buổi tối An Tịnh kể chuyện này cho Phương Khả nghe, cô nàng mân mê cằm khoái trá nhắn tin cho Lục Chấp.
‘Lục thiếu gia, gà noob sẽ thi đẩy tạ và chạy một ngàn hai trăm mét, còn muốn đi thi nhảy. Ha ha ha ha.’
Thật lâu sau Lục thiếu gia mới hồi âm, ‘Ừ.’
Cứ như vậy xong rồi sao? Phương Khả tặc tặc lưỡi.
Một lát sau di động lại vang lên, Lục thiếu gia nói ‘Đừng có gọi lung tung’
Năm chữ hết sức lạnh lùng.
Một giây sau Phương Khả mới sực hiểu. Ý Lục thiếu gia là, không được kêu Ninh Trăn là gà noob.
Phương Khả, ‘Hơ hơ, vốn dĩ chính là gà noob, còn không cho gọi?’ biệt danh này dễ thương cỡ nào!
Bên kia vẫn duy trì vẻ hờ hững lạnh nhạt, ‘Đợi đến khi bị cô ấy ‘lu’ bẹp, sẽ biết thế nào là câm nín’
Phương Khả không biết Lục thiếu gia lấy tự tin ở đâu ra.
Chỉ dựa vào gà noob đến tập quân sự cũng muốn té lăn ra đất đó? Lu bẹp bọn họ? Có phải đang nói chuyện tiếu lâm không?
Lục Chấp đang ở trong phòng xem tài liệu.
Xem một hồi không vào chữ nào.
Anh mở điện thoại, phát hiện trợ lý Lưu vô cùng chu đáo đã thêm danh sách nhóm ban cán sự lớp, có điều từ trước đến giờ anh vẫn luôn im hơi lặng tiếng.
Đầy đủ thành viên trong ban cán sự, phía trước còn có chức danh.
Lục Chấp đan hai tay chống cằm một hồi lâu mới nhấn vào khung thoại của lớp phó văn thể mỹ.
Lục Chấp: ‘Đăng ký.’
Lớp phó văn thể mỹ ngây người thật lâu mới lấy lại phản ứng, đây là vị nào...
A a a chính là vị lính nhảy dù người có tiền gần như chưa từng lộ mặt của lớp bọn họ.
Lớp phó văn thể mỹ ôm nỗi niềm thấp thỏm đầy kích động: ‘Được được được! Cậu muốn đăng ký môn nào?’
Cậu muốn môn nào cũng được hết.
Đầu bên kia không chút do dự: ‘1200, đẩy tạ’
Lớp phó văn thể mỹ nhủ thầm trong bụng, sở thích của người bí ẩn cũng thuộc hàng cực phẩm mà.
Cô nàng lập tức ghi lại đồng thời nhắc nhở anh: ‘Còn có phần thi tài năng, bạn học Lục Chấp cậu có muốn tham gia không?’
Lần này đợi miệt mài nửa ngày trời, đợi đến nổi lớp phó văn thể mỹ thiếu điều quên tuột luôn vấn đề này mới thấy đầu bên kia chậm chạp đáp lại một chữ ‘Ừ’.