Bờ lưng anh dày rộng ấm áp, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh.
“Lục chấp, mùa đông năm ngoái anh đưa em đi xem trận tuyết đẹp nhất trên đời, mùa đông năm nay tuyết còn rơi không ạ?”
“Em muốn xem sao?”
“Không muốn.” Cô nói: “Tuyết rơi xong, anh lại bỏ đi.”
Cô hiếm khi trẻ con như thế, anh ngẩn người giây lát, cười dỗ dành: “Không đâu mà, cuối cùng anh cũng sẽ quay về. Theo đuổi em khó như vậy, sao anh nỡ đi. Hơn nữa sau này sẽ không bao giờ rời xa em.”
Anh lại hỏi cô: “Sao em không nhảy?”
“Anh muốn đưa em đi qua thanh xuân, nhưng em muốn cùng anh trôi qua cả cuộc đời.” Cô nói khẽ. Trên đường chỉ có bọn họ, âm nhạc đã cách rất xa xôi.
Cô nói: “Lúc nhỏ em mơ ước được đứng trên sân khấu vì hồi đó em nhút nhát lắm, mẹ nói khi đứng trên sân khấu em rực rỡ như tia nắng mặt trời, là cô bé con cừ khôi nhất.”
Anh cảm thấy cô ngoan đến mức khiến người ta đau lòng: “Ừ, rực rỡ nhất trên đời.”
“Sau này em muốn làm người dẫn chương trình.”
Cô nghiêng đầu áp mặt vào lưng anh, khóe môi cong veo: “Có ước mơ cũng đã rất giỏi rồi phải không anh?”
“Đúng vậy, bạn học nhỏ giỏi lắm.”
“Anh có mơ ước gì không Lục Chấp?” Cô bỗng hỏi, cả hai đời anh đều phải gánh vác Lục gia, anh có ước mơ của riêng mình không?
Thiếu niên cười khẽ: “Có chứ.”
“Là gì vậy ạ?”
Thiếu niên cười xấu xa: “Kiếp trước kiếp này, đều muốn có được em.”
Cô nhẹ nhàng véo cánh tay anh: “Cái đó không tính, là anh muốn làm gì cơ?”
Anh nuốt ngược những lời đang chực trào nơi khóe miệng xuống, không thể để mình lộ ra vẻ quá mức bỉ ổi hạ lưu. Sửa lại lời nói: “Làm gì đều không sao cả.”
Cuộc đời anh trước kia mờ mịt không ánh sáng, gặp được cô rồi mới có sắc màu.
Trăm vị cuộc đời, anh nếm đủ.
Là đau đớn tột cùng, cũng là hạnh phúc tột đỉnh.
~
Thi xong học kỳ một, hầu hết sinh viên lục tục trở về nhà.
Phương Khả vừa thu dọn hành lý bên cạnh vừa hỏi: “Ninh Trăn, cậu về nhà hay đi Lục gia?”
Ninh Trăn thoáng do dự, kỳ thực cô cũng chưa xác định.
Chẳng mấy chốc nữa đã bước sang năm mới, nửa năm nay cô không gặp mọi người trong nhà, cô rất nhớ bọn họ. Còn cả ông ngoại đang nằm trong bệnh viện, mặc dù thường xuyên gọi điện thoại nhưng không tự mình đi thăm hai người, cô không yên lòng.
Nhưng cô cũng biết, thời điểm này Lục Chấp rất vất vả.
Sức khỏe của ông cụ Lục kém đi nhiều, một mình anh gánh vác trọng trách Lục gia, Tấn gia hiện tại không hề có bất kỳ dấu hiệu gì suy yếu, áp lực đè ặng lên vai Lục Chấp.
Hai chị em Thu Linh và Thu Miểu, mặc dù bị anh biến tướng giam lỏng, nhưng không thể nào có chuyện Tấn gia không có hành động gì.
Cô sợ lúc này làm tăng thêm gánh nặng cho Lục Chấp.
Nhưng còn chưa kịp có thời gian để suy nghĩ, cô đã nhận được một cú điện thoại bất ngờ.
Là Đường Trác gọi tới.
Giọng nói của thiếu niên vẫn rõ ràng và dễ nghe như thế: “Ninh Trăn, chị về nhà một chuyến đi, xảy ra
chuyện lớn rồi.”
Mặc dù ngữ điệu của hắn vô cùng bình thản nhưng linh tính vẫn mách bảo Ninh Trăn có chuyện chẳng lành: “Sao vậy?”
“Chú Ninh đã làm thủ tục chuyển viện cho ông ngoại chị rồi, hiện tại đang đi đón ông ngoại chị tới thành phố A, hơn nữa chú ấy... rất giận.”
“Sao đột nhiên lại như vậy?”
Thiếu niên trầm ngâm một hồi lâu mới mở miệng: “Bọn họ biết từ trước đến giờ chị và Lục Chấp vẫn luôn ở bên nhau.” Đường Trác dừng một lúc, bổ sung: “Cho dù chị không về, chú Ninh và mẹ tôi cũng sẽ tới thành phố B.”
Trong mắt bọn họ, cô con gái hết mực ngoan goãn của Ninh gia sẽ không yêu đương sớm, nói gì tới chuyện trước giờ vẫn luôn ở cùng một chỗ với một tên khốn như thế.
Ninh Trăn nghe lòng mình trầm xuống: “Chị biết rồi, cảm ơn em Đường Trác.”
Ninh Hải Viễn tức giận đến mức chuyển viện cho ông ngoại, như vậy khẳng định ông đã biết rõ đó là ‘tác phẩm’ của Lục Chấp, cự tuyệt và bài xích như vậy khiến cô không nén được lo lắng.
Theo những gì Đường Trác nói, cô buộc phải trở về một chuyến. Hơn nữa điều khiến cô thấp thỏm không yên là vì sao đột nhiên ba lại biết rõ mọi việc như vậy? Kiếp trước, đến cuối cùng bọn họ cũng không biết cô và Lục Chấp ở bên nhau, giờ đột nhiên phát sinh chuyện này khiến cô không khỏi bất ngờ.
Sau khi nghe thấy quyết định của cô, Lục Chấp trầm tư một hồi, cười cười: “Anh về cùng với em.”
“Không cần đâu anh.” Cô nói: “Tuy em không hiểu chuyện của Lục Thị nhưng em biết thời gian này anh không thể nào rời đi được, em có thể về một mình cũng sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Lục Chấp cong môi: “Tập đoàn Lục Thị có xảy ra chuyện gì anh cũng không lo lắng, nhưng em mà xảy ra chuyện gì thì cuộc đời anh cũng kết thúc. Em nói phải làm sao đây?”
Cô vẫn do dự, vốn dĩ anh chính là lý do khiến ba tức giận, anh mà đi theo cô trở về sẽ không đổ thêm dầu vào lửa đang cháy chứ?
Ninh Trăn đột nhiên nhớ tới một vấn đề bản thân đã sao nhãng: “Kiếp trước sau khi em chết, ba và dì Từ, bọn họ thế nào hả anh?”
Thiếu niên trước mặt tròng mắt đen như bóng đêm, gượng nhếch miệng nở nụ cười mờ nhạt: “Đau lòng mấy năm, sau đó dần nguôi ngoai.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, người em có lỗi nhất chính là bọn họ.”
Anh không nói gì.
Kỳ thực kiếp trước, anh đến Ninh gia thăm hỏi rất nhiều lần, vừa âm thầm vừa ra mặt giúp đỡ, nhưng uôn bị Ninh Hải Viễn đánh chửi mắng nhiếc, oán hận khôn cùng.
Bọn họ vĩnh viễn không nguôi ngoai.
Anh còn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình đến Lục gia.
Khi đó là tháng đầu cô mất, khoảnh khắc đau đớn đến tột cùng không cách gì chịu đựng nổi, anh một mình trở lại thành phố A.
Thành phố A năm đó rơi xuống trận tuyết đầu mùa.
Tuyết phủ trắng trời, một mình anh chậm rãi bước đi.
Anh áo quần đơn bạc phong phanh, đi đến trước cửa Ninh gia.
Anh khàn giọng hỏi xin Ninh Hải Viễn: “Con có thể vào xem phòng cô ấy một chút được không?”
Trả lời anh là một khung ảnh tàn nhẫn ném tới, đập trên đầu anh, trong nháy mắt máu tươi tuôn ra, xuôi theo trán lông mày chảy xuống cằm.
Anh không né tránh, cũng không nhúc nhích, đứng bất động như không còn cảm nhận được đau đớn.
Chỉ thẫn thờ lặp lại một câu: “Có thể cho con xem được không?”
Đồ vật cô còn lưu lại bên anh quá ít ỏi.
Mùi hương của cô, mọi thứ của cô, phảng phất tan vào hư không.
Đến thi thể cô anh cũng không giữ được. Cô không chỉ là Ninh Trăn của anh, cô còn là con gái của người ta.
Ninh Hải Viễn không kìm nén được nữa: “Mày cút cho tao, nếu không phải tại mày con gái tao đã không chết, con bé mới mười chín tuổi! mười chín tuổi! Đang sống vui tươi khỏe mạnh thì bị mày hại chết! Đời này tao không muốn nhìn thấy mày, càng muốn giết mày.” Ông gào thét, đến cuối cùng chạy vào nhà bếp.
Đường Trác ngăn ông lại: “Chú Ninh, chú bình tĩnh một chút.”
Từ Thiến cũng bị ông làm cho khiếp sợ: “Anh làm gì vậy?”
Mọi người đều biết ông ấy muốn vào nhà bếp lấy dao.
Mặc dù Từ Thiến cũng rất hận, nhưng không thể nào đứng nhìn Ninh Hải Viễn gây ra án mạng, chỉ có thể hét với ra thiếu niên đang đứng bất động ngoài cửa: “Cậu còn đứng đó làm gì? Mau đi đi! Sau này đừng bao giờ đến nữa!”
Lục Chấp phảng phất không nghe thấy.
Máu trên trán anh chảy loang, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cánh cửa màu vàng nhạt, nhìn một lúc hốc mắt đỏ hoe.
Cục diện giằng co bế tắc.
Đường Trác đi ra, duỗi tay đóng cửa lại.
Cuối cùng nhìn Lục Chấp một cái, Đường Trác lạnh giọng nói: “Anh thật đáng thương.”
Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, thật đáng buồn và đáng thương.
Cánh cửa kia đóng sập lại trước mắt anh.
Lục Chấp đứng ngoài cửa Ninh gia một đêm.
Đêm mùa đông, một mình anh, gió lạnh lùa quanh cắt vào da thịt.
Anh im lặng nghĩ, thật ra Ninh Trăn của anh vẫn còn sống.
Đang ở ngay bên trong cánh cửa này, cô sẽ cười, sẽ thẹn thùng, sẽ cặm cụi luyện phát âm từ vựng tiếng anh.
Cô là ánh sáng duy nhất trên đời này, ánh sáng sao có thể biến mất được?
Khi mặt trời mọc vào sớm mai, cô sẽ mở cánh cửa này ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khẩn trương nói: “Lục Chấp, sao anh lại ở đây? Anh mau về đi, đừng để cho ba em và dì Từ nhìn thấy.”
Sau đó anh sẽ cười khẽ: “Em hôn anh một cái anh sẽ đi ngay.”
Anh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy như vậy tốt nhường nào.
Anh chỉ cần chờ đến mặt trời lên.
Song, mặt trời không lên.
Sáng hôm sau, trời u ám mịt mờ. Anh không chờ được mặt trời lên.
Thời điểm Lưu Uy đến, nhìn thấy anh đứng thẳng đờ ở đó, cơ hồ bị hù dọa khiếp sợ ngây người.
Vừa chạm vào anh, nhiệt độ cơ thể thấp đến mức khiến trợ lý Lưu ngỡ mình đụng phải xác chết.
Nếu hắn đến chậm một bước, có lẽ tiểu Lục tổng đã thực sự mất mạng.
“Lục tổng, chúng ta đi về trước được không? Ngài đừng đau lòng nữa, ngài không thể cứ thế này.”
Thiếu niên không để ý tới hắn, thật lâu sau mới sực phản ứng bên cạnh có người.
Đôi mắt thiếu niên ảm đạm, khàn giọng hỏi hắn: “Mặt trời đang lên sao?”