Mấy hôm trước Cung Đình Ngạn tìm cơ hội chuẩn bị ra tay chèn ép Hạ Chi Hoài.
Lại nhắc đến chuyện lần trước Hạ Chi Hoài vắng mặt trong bữa tiệc với nhà đầu tư, ý trong lời nói đều là cảnh cáo.
Cung Đình Ngạn vốn chẳng để Hạ Chi Hoài vào mắt.
Dù sao trong mắt giới tư bản, Hạ Chi Hoài dù có bao nhiêu lưu lượng thì cũng chỉ là một nghệ sĩ không có chống lưng.
Nếu giới tư bản nhắm vào anh, thì từ thiên đường rơi xuống cũng chỉ mất vài tháng, tất cả các nền tảng đều sẽ không còn bóng dáng của anh, đến lúc đó Hạ Chi Hoài chỉ có thể quay về cầu xin anh ta.
Từ Vị trở về chính là để xử lý chuyện này.
Giờ anh thật sự ngán ngẩm với Cung Đình Ngạn được nuông chiều từ bé, lại còn đặc biệt ngạo mạn.
…
Từ Vị bế Uyển Uyển bước vào tòa nhà của giải trí Tinh Thần.
Chị lễ tân thấy Từ Vị lập tức bỏ gương nhỏ và hộp phấn trong tay xuống, đứng nghiêm túc chào hỏi: "Chào Tổng Giám đốc Từ."
"Tổng giám đốc Cung hôm nay có ở công ty không?"
"Có ạ, đang ở trong văn phòng."
"Tổng giám đốc Từ, hôm nay cô Tống cũng có mặt." Cô lễ tân nhỏ giọng nhắc một câu.
Lông mày Từ Vị hơi nhíu lại, gật đầu cảm ơn, một tay chống mông Uyển Uyển, đi đến thang máy, ấn nút.
…
Uyển Uyển nằm dựa trên vai Từ Vị, mắt đảo quanh, quan sát khung cảnh lạ lẫm xung quanh.
Nhân gian thật sự khác với tiên giới.
Trên đường có rất nhiều xe nhỏ chạy vù vù.
Nhà cửa cũng được xây rất rất cao.
Tòa nhà mà anh trai lớn dẫn cô đến này, phong cách lạnh lẽo cứng nhắc, khiến cô có hơi không quen.
Cô vẫn thích kiến trúc trên thiên giới hơn, có mái ngói đỏ tường ngọc, mái vàng cổng đỏ, cũng có lầu nhỏ mái kép, mây mù lượn lờ.
Đi giữa những tòa nhà trên thiên giới, sẽ cảm thấy rất tự do, rất dễ chịu.
"Uyển Uyển, lát nữa anh có việc phải xử lý, em cứ ở trong văn phòng anh nhé, anh sẽ gọi trợ lý Tiểu Phương đến trông em, được không?"
Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu: "Anh trai lớn đi làm việc đi, em có thể tự chăm sóc mình."
Từ Vị khẽ bật cười, vào thang máy rồi đi thẳng lên tầng cao nhất đến văn phòng tổng giám đốc.
…
Trợ lý được Từ Vị giao cho trông Uyển Uyển tên là Tiểu Phương, trông tinh thần phấn chấn và rất dễ mến.
Tiểu Phương bế cô bé đi dạo một vòng trong công ty, hai người thu hoạch được rất nhiều đồ ăn vặt, rồi vui vẻ quay lại văn phòng.
Uyển Uyển ăn uống no nê xong, liền nằm ườn ra ghế sô pha như con cá mòi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ kính trong suốt khổng lồ, đám mây mềm mại trôi lơ lững, trong đầu lại hiện lên món hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều ăn sáng nay, và món bánh màu hồng phấn anh Từ Vị mua về trưa nay để thưởng cho cô.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy đỉnh đầu hơi ngứa, như thể có thứ gì đó đang mọc ra từ dưới da đầu.
Cô đưa tay gãi đầu, sờ thấy một mảng gì đó cứng cứng trên da đầu.
Hình như là…
Uyển Uyển bất ngờ trợn tròn mắt, hai tay nhỏ ôm lấy đầu, có chút khó tin nổi.
Chẳng lẽ cô lại sắp mọc hoa đào nhỏ rồi sao?
Lúc còn ở thiên giới, tiểu Phụng Hoàng chính vì giành giật đoá hoa đào nhỏ trên đầu cô mà trong lúc cãi nhau với tiểu Não Hổ, đã vô tình đẩy cô rơi xuống hồ chuyển sinh.
Chẳng lẽ làm người cũng sẽ mọc hoa đào nhỏ trên đầu à???
Bé con sốc nặng luôn rồi.
…
Tiểu Phương ngồi bên cạnh sô pha, đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn công việc.
Uyển Uyển không nghĩ ra nổi, lại không muốn gãi rách da đầu, đành tìm cách chuyển hướng chú ý.
Cô ngồi dậy từ ghế sô pha, tới bên chân Tiểu Phương, tò mò nhìn chằm chằm cái điện thoại trong tay anh.
"Tiểu Phương Tiểu Phương, cái thứ trong tay anh em chơi được không?"
Tiểu Phương trả lời xong tin nhắn, mỉm cười thân thiện: "Ừm, Uyển Uyển muốn chơi điện thoại hả?"
"Em được chơi không ạ, Tiểu Phương?"
Tiểu Phương có phần lưỡng lự: "Nhìn một chút thì được, nhưng không được chơi thường xuyên, trẻ con xem điện thoại nhiều dễ bị cận đó."
Uyển Uyển kinh ngạc nhìn anh.
Nhưng rồi suy nghĩ một lát, cảm thấy Tiểu Phương lo lắng hơi thừa, mắt cô chắc sẽ không bị cận đâu.
Bởi vì từ sáng nay cô đã cảm nhận được trong cơ thể mình có một dòng linh khí nhè nhẹ đang lưu chuyển.
Linh khí sau này sẽ từ từ loại bỏ bệnh tật và thương tổn trong cơ thể cô.
Nên, bị cận là chuyện không thể nào có đâu!
Sáng nay phát sốt là vì thân thể của bé con này trước đó tổn thương quá nặng, mà cô nhập vào thân thể này chưa lâu, linh khí vẫn chưa kịp nuôi dưỡng hoàn toàn.
Đợi thêm một thời gian nữa, thân thể cô sẽ càng ngày càng khoẻ mạnh, không cần đến bệnh viện tiêm truyền gì nữa nha~
…
"Tiểu Phương, nhưng mà em chán quá đi mất."
Tiểu Phương cũng hơi đau đầu, vò đầu nghĩ một lát rồi đề nghị: "Hay là để anh xin phép tổng giám đốc Từ, đưa em đi trung tâm trò chơi trẻ em ở khu thương mại gần đây chơi nhé?"
Uyển Uyển hơi dao động, nhưng nhớ lại chuyện đã hứa với Từ Vị là sẽ đợi anh trong văn phòng, nên sự hào hứng lập tức xẹp xuống.
Uyển Uyển lắc lắc cái đầu tròn xoe, đưa mắt đảo quanh một vòng trong văn phòng.
"Thôi ạ, em không ra ngoài nữa đâu, cứ chơi ở đây thôi."
Tiểu Phương không hiểu nổi tâm lý của cô, rõ ràng trông đầy mong chờ, vậy mà nét mặt lại hết sức giằng co, cuối cùng còn thở dài rồi đau lòng từ chối.
"Vậy cũng được, em mà muốn ra ngoài thì nói với anh nhé."
"Nhớ đừng tự chạy lung tung một mình, trong công ty có vài người không tốt, đụng vào họ không chừng họ bắt nạt em đó."
Tiểu Phương không yên tâm dặn dò.
Uyển Uyển gật đầu đồng ý, trượt xuống ghế sô pha đi đến bên chậu cây cảnh trong góc, đưa tay sờ thân cây phát tài.
…
Cây phát tài là loại cây cảnh lớn, nhưng điều kiện trong văn phòng anh trai lớn không được tốt lắm, nên cây phát tài trông héo queo.
Tán lá không chỉ thưa thớt, mà cô chỉ khẽ vuốt qua mấy cành non, đã có vài chiếc lá rụng xuống.
Uyển Uyển áp bàn tay nhỏ vào thân cây, nhắm mắt lại, thử điều động linh lực trong cơ thể truyền vào cây phát tài.
Từ từ, cô dường như thấy được đường nét của cây phát tài trong bóng tối, cùng với mạch lạc trong thân và lá cây.
Mạch lạc của cây phát tài có màu xanh vàng, trông rất không khoẻ mạnh.
Cô chỉ truyền vào một chút xíu linh khí, dòng khí trắng ấy chầm chậm luân chuyển một vòng trong mạch cây rồi trở lại cơ thể cô.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng luồng linh khí ấy sau khi được hấp thụ và lưu chuyển qua cây phát tài, khi quay về cơ thể cô lại dường như thuần khiết hơn.
Lòng bàn tay cô bắt đầu từ từ ấm lên, cơ thể cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Chậu cây bị linh khí tưới qua, dần dần khôi phục sức sống, gân lá xanh trở lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Uyển Uyển nhìn cây phát tài xanh mướt, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi nó.
Tán lá gần đầu cô nhẹ nhàng rung hai cái, như đang dụi vào đầu cô, trả cho cô một cái ôm cảm ơn.
…
Uyển Uyển cúi người gom những chiếc lá rụng dưới đất lại, chuẩn bị đem vứt vào thùng rác, thì trong đầu lại vang lên giọng của Tư Mệnh.
"Tiểu tiên tử, có đó không có đó không?"
Uyển Uyển tay vẫn cầm mấy chiếc lá, ngồi xổm bên chậu cây, dùng thần thức kết nối với bản thể cây đào.
Uyển Uyển khẽ lay cành đào bản thể, dùng giọng sữa trả lời: "Có ở đây~"
Tư Mệnh cất bút mệnh cách trong tay vào, cầm lấy một ngọc giản, nói với cây đào: "Tiểu tiên tử, lời ta nói với con hôm qua con còn nhớ không?"
Uyển Uyển cảm thấy Tư Mệnh thật lắm lời.
Tuy cô mới ba nghìn năm trăm tuổi, vẫn chỉ là nhóc tiên nhỏ, nhưng cũng không đến mức lời vừa nói tối qua đã quên ngay.
Hiển nhiên Tư Mệnh cũng chẳng cần cô trả lời, chỉ muốn tìm cớ dẫn vào chủ đề.
Nên lập tức nói tiếp: "Tối qua sau khi về, ta đã sắp xếp lại toàn bộ hồ sơ mệnh cách của Thần Quân Thanh Long khi ở nhân gian, sao chép toàn bộ cuộc đời của nó vào ngọc giản."
"Ngươi chỉ cần thu ngọc giản vào bản thể, rồi truyền thần thức vào bên trong là có thể nhận được toàn bộ nội dung."
"Nhớ kỹ, nhất định đừng để Thần Quân Thanh Long đi lên con đường phản diện, nếu không thân xác da thịt này của ta chắc không chịu nổi một trận đòn của Thần Quân đâu."
Uyển Uyển lắc đầu, phát hiện trong thức hải quả nhiên có một chiếc ngọc giản.
Cô chia một tia thần thức đưa vào bên trong, nội dung trong đó liền tuôn trào vào đầu cô.