Uyển Uyển vẫn đang sốt, nhưng cô bé ngoài sắc mặt hơi kém, cả người không còn hoạt bát như trước, thì những thứ khác vẫn ổn.
So với đám nhóc trong khoa nhi đang khóc như thi chạy tiếp sức, thì Uyển Uyển đúng là đáng yêu nhất thế giới.
Từ Vị chọn một chỗ ngồi, bế Uyển Uyển ngồi chờ y tá đến tiêm trong phòng truyền dịch của khoa nhi.
Uyển Uyển quay đầu nhìn nhóc con bên cạnh.
Là một bé trai tầm hai, ba tuổi, trông còn nhỏ hơn cả cô bé, đầu tóc xoăn tít như lông cừu, đang đảo mắt nhìn quanh.
Bé trai vốn dĩ còn đang ngoan ngoãn, nhưng khi chị y tá mặc đồ trắng bước đến, vừa cầm lấy dây cao su thì nhóc ta trợn tròn mắt, nước mắt lập tức lăn quanh hốc mắt, quay đầu chui vào lòng bố.
Người đàn ông mặc vest có vẻ hơi lúng túng, luống cuống ôm lấy bé trai, dỗ dành không mấy thành thạo: "Đỉnh Đỉnh ngoan, chúng ta ngồi yên, để chị y tá tiêm nhé..."
"Không tiêm đâu." Bé trai nói giọng sữa từ chối, mắt đỏ hoe tố cáo, "Ba xấu, Đỉnh Đỉnh không tiêm..."
Vừa nói vừa thút thít khóc, dùng mu bàn tay lau giọt nước mắt to bằng hạt đậu.
Người đàn ông trông không giống người hay chăm con, bàn tay lớn lau nước mắt cho thằng nhóc, giữ chặt bé con trên đùi, dỗ một cách qua loa: "Tiêm xong rồi ba mua xe hơi cho con, được không?"
"Hu… oa…"
Tay bé trai bị dây cao su buộc lại, chẳng khác gì tín hiệu bật khóc, nước mắt lập tức thi nhau rơi xuống.
Uyển Uyển nhìn cậu nhóc khóc thảm quá, lén liếc nhìn chị gái y tá đang nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu.
Chiếc kim tiêm nhỏ xíu từ từ tiến lại gần nắm đấm của nhóc tóc xoăn, trông... có hơi bị đáng sợ thật đó.
"Anh trai lớn... Em cũng phải như vậy sao?"
Uyển Uyển rụt cổ lại, níu lấy vạt áo củaTừ Vị, như muốn giữa đêm lên tàu chạy trốn.
Từ Vị thấy vẻ mặt sợ sệt của cô bé, đau lòng vô cùng: "Đúng vậy, Uyển Uyển sợ không?"
"Sợ thì... có thể không tiêm không ạ?" Uyển Uyển hỏi bằng giọng sữa.
Từ Vị lúc này như một cái máy vô cảm, mỉm cười nói ra những lời cực kỳ đáng sợ: "Không tiêm là không thể đâu nhé."
Uyển Uyển muốn khóc: "…Anh trai lớn, anh không thương em nữa sao?"
Từ Vị muốn bật cười, nhưng vẫn cố nhịn.
Anh nghiêm mặt lại, giọng mềm lại, dịu dàng nói: "Sao anh lại không thương Uyển Uyển được chứ, Uyển Uyển ngoan nhất mà."
"Uyển Uyển không muốn làm đứa bé ngoan nữa."
Uyển Uyển nghe cậu nhóc bên cạnh khóc thảm thiết, cảm thấy mấy đứa nhóc loài người thật đáng thương.
Hự, cô bé cũng đáng thương lắm đó~~
Từ Vị nhìn biểu cảm nhỏ trên gương mặt Uyển Uyển, rõ ràng viết mấy chữ to: Muốn trốn nhưng không dám, nhát cáy~~
...
Uyển Uyển nghe tiếng khóc xé lòng bên cạnh, lén vươn tay phải ra, nắm lấy bàn tay trái bị ba nắm chặt của cậu bé
Tiếng khóc của cậu bé hơi khựng lại, nấc một tiếng, quay đầu lại nhìn cô bé bằng đôi mắt rưng rưng.
"Đừng khóc nha, chị y tá còn chưa đâm vào đâu..."
Uyển Uyển chớp đôi mắt to, đáng yêu hết phần thiên hạ.
Bé trai sững người vài giây: "..."
"Nếu em cứ động hoài, kim tiêm sẽ bị lệch, chị y tá phải rút ra rồi đâm lại đó..."
"Em cứ động nữa thì chị y tá sẽ phải đâm hoài luôn đó, đến lúc đó... ui, chắc đau lắm đó nha."
Đôi mắt đỏ hoe của bé trai trợn tròn, nước mắt bộp một cái rơi xuống tay ba, bị Uyển Uyển hù cho đơ người.
Cô y tá nhịn cười, đưa tay che miệng cười.
Uyển Uyển xoa đầu nhóc tóc xoăn, ra vẻ người lớn nói: "Bây giờ em đừng khóc, đừng nhúc nhích, đau một chút thôi, lát nữa là xong."
Từ Vị nhìn bàn tay nhỏ đặt trên tóc xoăn của thằng nhóc con, nghe xong một tràng kia, không nhịn được mà bắt đầu tự kiểm điểm.
Đây là kiểu dỗ dành gì vậy trời?
Uyển Uyển đáng yêu thế này, sao dỗ em trai lại thành ra... ác quỷ thế kia?
Chắc là bị lời mô tả của Uyển Uyển dọa sợ, nhóc con vẫn còn thút thít nhưng không dám khóc to nữa.
Cậu cứ đờ người ra nhìn Uyển Uyển, chắc đang hoài nghi cuộc đời.
Cô y tá nắm lấy thời cơ, từ từ đâm kim vào tĩnh mạch dưới da.
Có lẽ vì trẻ con sau khi khóc thường phản ứng chậm một nhịp, nên mãi đến khi cô y tá cố định xong kim tiêm, bé trai mới phản ứng lại.
Cậu cúi đầu nhìn miếng băng y tế dán trên mu bàn tay, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chị y tá cổ vũ mình, rồi buông tay Uyển Uyển ra, che mặt bằng tay trái khóc hu hu đầy bi thương.
Thế giới này không còn tình yêu nữa rồi!
...
Ba cậu bé vẫn giữ tay con trai, tránh cho bé con nhúc nhích làm bung kim tiêm.
Người đàn ông quay đầu nhìn Uyển Uyển đầy tò mò, không nhịn được khen: "Bé con giỏi thật, Đỉnh Đỉnh nhà chú lần nào tiêm cũng khóc thảm thiết, mẹ nó hôm nay nhất định không chịu đi, chú phải tự đưa nó đi tiêm đây."
Từ Vị xoa đầu Uyển Uyển, chào hỏi vài câu, rồi cúi xuống nhìn cái đầu tròn tròn của cô bé.
Chắc Uyển Uyển chưa nghe câu này bao giờ.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, trời cao tha cho ai bao giờ!
Rốt cuộc cũng còn quá non tay thôi.
Ba phút sau, Uyển Uyển bị cô y tá giữ cổ tay, như một chú gà con bị số mệnh túm lấy gáy.
Cô bé vùi mặt trong lòngTừ Vị, khóc nức nở, tay trái bị anh giữ chặt, bên tai là giọng nhóc con cười chế nhạo: "Ba ơi ba nhìn kìa, chị gái bị tiêm mà khóc thảm chưa kìa~"
Ba cậu nhóc vội bịt miệng con, cười gượng vớiTừ Vị, trong lòng thì đang điên cuồng gào thét.
Mấy bé con bây giờ ai cũng mặn dữ thần vậy luôn hả?
...
Sau khi truyền dịch xong, Uyển Uyển hoàn toàn nằm im, hóa thành một con cá mòi nhỏ không có linh hồn.
Từ Vị còn có công việc cần xử lý gấp, để cô bé ở nhà một mình thì không yên tâm, nên dứt khoát đưa cô đến công ty giải trí Tinh Thần.
Giải trí Tinh Thần là công ty doTừ Vị hợp tác với thái tử gia giới giải trí Cung Đình Ngạn sáng lập.
Công ty hiện có hơn ba mươi nghệ sĩ, trong đó địa vị cao nhất là Hạ Chi Hoài, tiếp theo là Hoắc Triết.
Những năm gần đây, chỉ riêng Hạ Chi Hoài mang lại lợi nhuận đã đủ nuôi sống cả công ty Tinh Thần.
Hạ Chi Hoài là trụ cột của Tinh Thần, cũng là ngườiTừ Vị một tay nâng đỡ.
Thêm nữa, Hạ Chi Hoài có nhân phẩm và tính cách không có khuyết điểm gì lớn, nên Từ Vị luôn rất quan tâm tới anh, đến cả các buổi xã giao như tiệc rượu với nhà đầu tư, Từ Vị đều giúp anh đỡ được thì đỡ.
Hạ Chi Hoài cũng rất cảm kích Từ Vị, luôn coi anh là tri kỷ nâng đỡ mình.
Có thể nói, nếu không có Từ Vị, cũng sẽ không có Hạ Chi Hoài của hôm nay.
...
Tuy nhiên, cùng với sự phát triển của công ty ngày càng lớn, Từ Vị và người đồng sáng lập ban đầu là Cung Đình Ngạn cũng bắt đầu có nhiều bất đồng.
Cổ phần của Cung Đình Ngạn chiếm tới 67%, còn Từ Vị chỉ nắm 18%, phần còn lại nằm trong tay các cổ đông khác.
Tuy Từ Vị mang danh tổng giám đốc công ty Tinh Thần, nhưng nhiều việc vẫn phải nghe theo Cung Đình Ngạn.
Cung Đình Ngạn hiện đang học cao học, hai năm gần đây cũng bắt đầu can thiệp vào các quyết sách nội bộ của Tinh Thần, nhiều quyết định không còn do một mình Từ Vị định đoạt.
Gần đây Cung Đình Ngạn tỏ vẻ không hài lòng với Hạ Chi Hoài, nguyên nhân bắt đầu từ việc muốn Hạ Chi Hoài dẫn dắt người mới Tống Nguyên Tân, tình nhân nhỏ của Cung Đình Ngạn.
Tống Nguyên Tân là lính mới vừa tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, mà Hạ Chi Hoài hiện là đỉnh lưu, hai người cách biệt quá xa.
Hạ Chi Hoài đang trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, fan chủ yếu là fan bạn gái, nếu để anh ghép cặp tạo nhiệt với một nữ nghệ sĩ tuyến mười tám, thì đúng là đầu bị cửa kẹp rồi.
Muốn Hạ Chi Hoài hy sinh danh tiếng để dẫn dắt người mới, đừng nói Hạ Chi Hoài không chịu, ngay cả Từ Vị cũng là người phản đối đầu tiên.
Việc này đã khiến quan hệ giữa Từ Vị và Cung Đình Ngạn trở nên rất căng thẳng.
---
Bộ này đang dịch để làm Audio eheh