Yêu Qua Mạng Vừa Lật Xe Đã Bị Đối Thủ Ép Yêu

Chương 33

Trước Sau

break

Tạ Hoài Dung không rõ cảm xúc này, sau khi trở về giường cẩn thận suy nghĩ, vẫn làm theo phương pháp ban đầu của mình.

Vì bảo đảm kế hoạch “gặp phụ huynh” cuối cùng có thể hoàn thành, Tạ Hoài Dung thậm chí còn thiết lập một hệ thống tính điểm tích lũy để hình dung giá trị tình cảm của Hoắc Vân Trạch.

Buổi tối, Hoắc Vân Trạch lại muốn ngủ với cậu, cậu nhích sát vào trong tường, vỗ vỗ chăn bên cạnh, ngửa khuôn mặt xinh đẹp lên nói với hắn: “…… Được rồi, chừa cho cậu một nửa đó.”

Người đàn ông muốn cầm túi cho cậu, đi học cùng với cậu, Tạ Hoài Dung do dự một lát, gật gật đầu đồng ý.

Cuối tuần, khi làm thêm ở tiệm cà phê, cậu học một nhân viên khác vẽ hoa lên ly cafe, tuy rằng hình dạng hoa hồng vừa nhoáng lên liền tan, nhưng cậu cảm thấy hình như Hoắc Vân Trạch cũng rất thích.

Điều duy nhất khiến cậu lo sợ nhất là có một hôm khi bọn họ hôn nhau ở trong rừng cây buổi tối thì lại gặp phải giáo sư môn chuyên ngành đang đi tản bộ. Tạ Hoài Dung hoang mang rối loạn chưa phản ứng lại, Hoắc Vân Trạch không biết đã tiến lên nói chuyện với bà từ khi nào rồi.

Gió đêm thổi nhẹ, thân hình người đàn ông phóng khoáng, hình dáng anh tuấn, có lẽ bởi vì người trước mặt đã khác, hắn không còn dáng vẻ lười biếng buông tuồng nữa, nhưng rốt cuộc vẫn thong dong.

Tạ Hoài Dung che môi, lại nghĩ đến có khi nào cậu ấm nhà giàu như hắn đi đâu cũng có thể tạo được các mối quan hệ hay không.

Sau khi cậu trở lại giường mới chậm chạp hỏi hắn.

Hoắc Vân Trạch véo mặt của cậu, chỉ nói hai chữ: “Bí mật.”

……

Thời gian thấm thoáng thoi đưa qua hơn một tháng.

Chẳng mấy chốc đến trận đấu bóng rổ của trường.

Tạ Hoài Dung đi vào siêu thị nhỏ mua hai nước khoáng hai đồng rồi đi đến sân vận động.

Hoắc Vân Trạch là chủ lực trong đội bóng của bọn họ, cậu biết có rất nhiều người đều thích tặng nước của hắn, năm trước cậu còn nghe nói có người tặng cho hắn một chai mấy trăm đồng nữa.

Tạ Hoài Dung rất ít vận động, so với nhà thi đấu thì có thể nói thư viện là một ngôi nhà khác của cậu, mà nhà thi đấu của trường bọn họ cũng nổi tiếng là rộng lớn. cậu nhìn bốn phía, vất vả lắm mới tìm được đội bóng rỗ, lại không có thấy bóng dáng của Hoắc Vân Trạch đâu.

Cậu mang theo hai cuốn sách chuyên ngành và tài liệu luận văn, cặp sách nặng trĩu, trên tay cầm hai chai nước, vẻ mặt ngơ ngác đặc biệt dễ thấy.

“Bạn học, cậu tìm người sao?”

Tạ Hoài Dung nhìn về phía nam sinh đang hỏi mình.

Đối phương mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, mồ hôi nhỏ giọt, trên cổ treo khăn lông. Trên đồng phục của cậu ta có ký hiệu khoa, là cùng chuyên ngành với cậu, nói không chừng là lớp khóa khác.

Tạ Hoài Dung gật đầu một cái: “À, tôi muốn hỏi một chút, Hoắc Vân Trạch có ở đây không?”

Nam sinh nghe được cái tên, người tặng nước cho Hoắc Vân Trạch đều có cả trai lẫn gái, cho nên cũng không lạ gì, cậu ta gãi gãi mặt rồi nhìn nước trong tay của Tạ Hoài Dung, không nhịn xuống nói: “Cậu ta không nhận nước của người khác, cậu vẫn nên về sớm một chút đi.”

“Hoặc là, hoặc là cậu, cậu đưa cho tôi, không phải, tôi mua lại của cậu cũng được.”

Trong nhà thi đấu rất ồn, nam sinh nói xong câu cuối cùng, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, đôi mắt vẫn luôn nhìn Tạ Hoài Dung.

Khuôn mặt của cậu nhỏ, trông thon gầy, đôi môi đỏ mọng, như là dính vào tim người ta.

Tạ Hoài Dung không nghe rõ, muốn đi lên trước một bước, trên vai bỗng nhiên nhẹ một cái.

“Nói gì đó?”

Hoắc Vân Trạch dùng ngón trỏ và ngón giữa móc cặp sách của cậu, giúp cậu nâng trọng lượng trên vai, thanh tuyến trầm thấp. Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng bâng quơ đảo qua hai người, sau đó quay lại đến trên người Tạ Hoài Dung.

“Đưa nước cho anh hả?”

Tạ Hoài Dung gặp được người, không hề phát hiện mà hơi cong môi, đưa nước cho hắn, nghiêm túc nhấn mạnh một lần: “Tạo bất ngờ này.”

Cậu vừa định mở miệng nói cám ơn nam sinh bên cạnh, thì nghe thấy Hoắc Vân Trạch nói:

“Em đến thư viện sao.”

“Ừm.” Tạ Hoài Dung kêu hắn buông tay, cậu nhét hai chai nước khoáng nhiệt độ bình thường vào tay hắn, giọng điệu nói chuyện giống như thầy giáo nhỏ dặn dò nam sinh ngang bướng: “Nhớ đừng tưới nước lung tung, nếu không khát thì cậu có thể chia cho bạn học bên cạnh một chai, biết không?”

Môi của Hoắc Vân Trạch mím chặt một đường thẳng.

“Nhưng hôm nay anh khát muốn chết rồi.” Hắn nói với nam sinh kia, cũng không hề có tý áy náy nào, “Xin lỗi nhé.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc