Yêu Qua Mạng Vừa Lật Xe Đã Bị Đối Thủ Ép Yêu

Chương 32

Trước Sau

break

【Swamp: Được.】

Tạ Hoài Dung nhìn thấy tin nhắn trả lời thì tắt màn hình.

Giáo sư giảng bài môn chuyên ngành mới rất có khí chất, mới vừa nhập học bà đã kêu mấy bạn học trả lời câu hỏi.

Người đầu tiên giáo sư điểm danh chính là Hoắc Vân Trạch, bà cũng không mở danh sách ra xem, ánh mắt nhìn đến hướng này, tựa như biết hắn.

Tạ Hoài Dung đoán chắc là đối phương từng tham dự hạng mục của vị giáo sư này.

Cậu vừa nghe giảng vừa ghi chép.

Không bao lâu thì hết hai tiết, đã đến giờ cơm trưa.

Cửa trước và cửa giữa của phòng học đều mở, nhưng không biết tại sao hôm nay mọi người đều tập trung ở cửa trước.

“Sao trước kia tôi chưa từng gặp cậu ta nhỉ?”

“Cậu nhìn xem có phải là cái cậu hay mặc áo tay dài không?”

“A, dáng vẻ cậu ta như thế này sao.”

Tiếng thảo luận hỗn tạp ẩn trong cảnh ồn ào.

“……”

Tạ Hoài Dung có thói quen đeo kính khi ra ngoài, chỉ là sau khi hoàn toàn lộ ra khuôn mặt, cậu không còn có vẻ khắc nghiệt khó tiếp cận nữa, ngược lại mang theo xinh đẹp không nóng không lạnh, mắt kính cũng thành vật phẩm trang sức.

Cậu vừa nhấc mắt, một đám người xếp một hàng dài đứng ở trước mặt cậu, may mà cách cái bàn, mới không đến nỗi áp sát quá gần.

Tạ Hoài Dung không thích đến gần đám đông, cậu đeo ba lô đi ra cửa sau, mái tóc đen mềm mại, ngón tay vặn xoắn quai ba lô. Sau khi bóc lớp bao bì lập dị, cậu giống như một con búp bê bằng sứ được mài giũa, thu hút ánh nhìn của người khác.

“Này, cậu là ai?”

Tạ Hoài Dung không ngờ có người chặn đường nói chuyện với cậu, hơn nữa đối phương còn là người từng mắng cậu có bệnh nữa.

Chắc cậu ta cảm thấy dáng vẻ của mình là lạ thú vị, cho nên mới đột nhiên hỏi như thế.

Tạ Hoài Dung là người thù dai, cậu đã ghét ai thì đều sẽ tưởng tượng ra cảnh mắng người đó một trận ở trong đầu, nhưng cậu cũng cho rằng nói chuyện với người bị trượt mấy môn, cho dù là nói cái gì cũng sẽ trở nên kém thông minh mà thôi.

Cậu mím không hé răng, né tránh muốn đi.

Người kia còn muốn tiếp tục dây dưa, giây tiếp theo đã bị túm cổ áo kéo sang một bên.

“Tránh xa cậu ấy một chút.”

Sinh viên sắp rời khỏi lớp ăn trưa đều dừng lại hóng hớt.

Hoắc Vân Trạch lạnh nhạt cảnh cáo, con ngươi màu đen đặc mắt lạnh lùng.

Tạ Hoài Dung không dám giống như hắn, bởi vì tay chân cậu gầy queo không không đánh lại người khác, cho nên lúc ấy nhiều nhất chỉ nghĩ là sẽ trùm bao bố Hoắc Vân Trạch để báo thù mà thôi, chệch đường ray lắm mới nghĩ ra hẹn hò qua mạng với hắn.

Cậu có chút hâm mộ, rầu rĩ bóp cánh tay của mình.

Trước kia Tạ Hoài Dung từng bị người ta vừa mắng vừa xa lánh, bản thân cậu không có tự tin gì, mặc kệ là cãi nhau với ai, cậu luôn sẽ đỏ hốc mắt trước, dù lời nói có ác ý đến đâu cũng đều bị thiếu khí thế.

Nhưng hiện tại không giống.

Cậu phát hiện, thực ra Hoắc Vân Trạch là một người yêu tốt.

Tạ Hoài Dung không có ai để so sánh với hắn, mọi đường tiêu chuẩn đều là tự cậu kéo thước đo, Swamp biết dỗ dành người ta và bạn cùng phòng nhà giàu rất biết ra vẻ, hai hình tượng này dần dần hợp lại, chậm rãi dán lên một ấn tượng mới.

Hoắc Vân Trạch nghiêng người nắm lấy cổ tay cậu đi ra ngoài, không rõ cậu đang suy nghĩ gì.

Cứ muốn tránh nghi ngờ với hắn như thế……

Hoắc Vân Trạch mím môi, không thu lại động tác trên tay.

Một đường đi ra, Tạ Hoài Dung cũng không lên tiếng.

Có rất nhiều người đến căng tin, xe đạp điện chạy qua người bọn họ, người xung quanh nói nói cười cười, giống như chỉ có bầu không khí giữa hai người quá im lặng.

Tạ Hoài Dung nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình giống như gông cùm xiềng xích kia, chậm nửa nhịp nói:

“Hoắc Vân Trạch.”

“Cái kia……”

Hoắc Vân Trạch ngừng ở tại chỗ, thấy cậu mấp máy môi, cũng không biết cậu đang do dự cái gì.

Tạ Hoài Dung chậm chạp mà phát giác hình như bản thân không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân.

Cậu không có bảo Hoắc Vân Trạch buông tay, chỉ là cúi đầu không nói gì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc