Trước đó Tạ Hoài Dung cũng từng tạo “bất ngờ” mấy lần, nhưng lần này cậu không đoán rõ biểu cảm của Hoắc Vân Trạch lắm.
Là do mình mua nước không mắc tiền sao……
Cậu thất thần mà đáp một tiếng, không rõ chuyện đưa nước có gì khác với những chuyện khác.
Trong nháy mắt chần chờ, Tạ Hoài Dung thấy có hai thùng nước khoáng lớn ở trong góc sân bóng rổ.
Hình như lại vẽ vời thêm chuyện rồi.
Đáy lòng Tạ Hoài Dung có chút mất mát, cậu rũ mắt, cũng không thèm cộng thêm cho mình một điểm nào.
-
Thực ra, thời gian trôi qua từng ngày, Tạ Hoài Dung thỉnh thoảng cũng sinh ra vài phần ảo giác, tựa như hai người đang thật sự yêu đương.
Nhưng mà không ai đến được với nhau bằng cách lừa dối, cậu nghĩ.
Tạ Hoài Dung đẩy đẩy mắt kính bị trượt xuống sóng mũi, tay chóng cằm, nhìn vào bảng excel mà cậu đã làm.
Đặt giá trị tình cảm ban đầu của Hoắc Vân Trạch là 0, từ khi kế hoạch mới bắt đầu cho đến bây giờ, phân giá trị mệt thêm lên đã vượt qua mong muốn mức.
Tạ Hoài Dung sợ bản thân sẽ quên mục đích, cuối tổng số có một ô vuông lớn, bên trong in đậm những nhiệm vụ quan trọng tiếp theo như “Gặp bố mẹ, chia tay, trả tiền”.
Cậu nhỏ giọng lặp lại một lần, sau đó mới dám nhìn vào sự chuẩn bị cuối cùng của mình.
—— Một chiếc váy xếp li ngắn được đặt một bên bàn của cậu.
Hôm nay là bữa tiệc ăn mừng chức vô địch bóng rổ của khoa bọn họ.
Tạ Hoài Dung biết lúc nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Hoắc Vân Trạch mới vừa đi không lâu, cậu cân nhắc một lát, cảm thấy chắc đối phương phải rất lâu mới trở về.
Cậu cuộn cuộn ngón tay, cầm cái váy ngắn và quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
……
“Anh, anh không đi tiệc ăn mừng thật à?”
Hoắc Vân Trạch nghe điện thoại, chỉ chỉ một miếng bánh ngọt trên trên tủ kính.
Hắn bớt thời giờ trả lời một câu: “Các cậu chơi, nhớ ghi sổ cho tôi.”
Bầu không khí bên kia ồn ào ầm ĩ, nghe ra thì đđã bắt đầu nóng lên rồi.
“Không phải em nói, gần đây anh đang đi với ai thế, có hẹn cũng không ra.”
Sau khi Hoắc Vân Trạch quẹt thẻ thì nhận đồ từ tay của nhân viên tiệm bánh “Người yêu, vợ.”
Người đàn ông tạm dừng vài giây, cũng không quan tâm đối phương có hỏi hay không, khẽ cười nói: “Cậu ấy rất đáng yêu.”
Hoắc Vân Trạch cũng không thích có chuyện ngoài tầm kiểm soát của mình, nhưng hiển nhiên Tạ Hoài Dung là một ngoại lệ.
Bản thân của hắn có ham muốn cá nhân và tham muốn giữ lấy cực kỳ mạnh với Tạ Hoài Dung.
Rất nhiều tâm tư xấu xa đều bị cố gắng kiềm chế, ép xuống, nhấn xuống, cho đến khi hoàn toàn chìm xuống chỗ sâu.
Hắn cũng không phải không có cảm giác được sự thay đổi gần đây của đối phương.
Nhưng mà hắn tựa như một con sói ác, gặm đến xương cốt cũng cắn chết không chịu nhả ra, nếm thử mùi vị nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người đang giăng bẫy, nhìn sự sắp xếp vụng về ngu ngốc của cậu, xem mi mắt cong cong tự cho là đã diễn không chê vào đâu được của cậu.
Cũng may cậu còn có thể tạm thời lừa chính mình.
Hoắc Vân Trạch mở cửa ký túc xá.
Tiếng vòi sen vang liên tục trong phòng tắm..
Hắn đặ bánh kem ở trên bàn Tạ Hoài Dung.
Lúc này, túi giấy không cẩn thận chạm vào con chuột bên cạnh, giao diện máy tính vừa tắt không lâu lại được bật lại lần nữa.
Dòng chữ trên màn hình phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông.
Có lẽ hắn nên giúp cậu che lấp, thu hồi dáng vẻ lạnh nhạt kia, làm bộ như không xảy ra chuyện gì hết.
Đáng tiếc bản thân Tạ Hoài Dung cũng chưa cho hắn cơ hội.
“Cậu, sao cậu về nhanh thế……”
Khuôn mặt Tạ Hoài Dung bị hơi nước huân đến ửng hồng. Cậu mặc váy ngắn, đây là lần đầu tiên cậu chủ động, đôi chân vốn chưa bao giờ lộ ra bên ngoài trắng giống như sữa bò, ngay cả đầu gối cũng hồng hồng, nhưng vẻ mặt lại rất bứt rứt bất an.
Tạ Hoài Dung lông mi khẽ run lên..
Hóa ra một đống bất ngờ chồng lên nhau, đến cuối cùng còn có đãi ngộ phúc lợi như vậy, chỉ là vì chia tay mà thôi.
Hoắc Vân Trạch dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng, cười nhạo một tiếng: “Cho nên đây là cái gì.”
“Pháo chia tay à?”
Trái cổ hắn trượt lên xuống, những cảm xúc bị che giấu cuối cùng cũng bộc phát.