Một bó tuổi rồi mà còn ức hiếp một tiểu cô nương sao? Tô Tiểu Vũ nắm chặt cổ tay hắn, lạnh nhạt nói, thản nhiên nhìn Khúc Ngâm rồi nhẹ gật đầu, ý bảo nàng rời đi, đây không phải người Tiểu Khúc Nhi có thể ứng phó mà chỉ có thể phô diễn tài năng thôi.
Khúc Ngâm nhíu mày, nàng không lo lắng võ công của Tô Tiểu Vũ nhưng lại lo lắng cho bụng của nàng, có thể nhận ra ánh mắt nàng bắt đầu trở nên lạnh lẽo thì biết nếu mình không tránh ra chỉ sợ nàng sẽ tự tay ném mình đi, Khúc Ngâm cắn răng lui ra phía sau hai bước.
Người luyện võ mà cần quan tâm nam nữ lớn nhỏ làm gì, ngươi có võ công tốt hơn nàng thì hãy đánh với ta. Hắc y nam nhân đã sớm cảm thấy rất hứng thú với tiểu nữ oa có thể tiếp được một chưởng của mình nên lớn tiếng nói.
Thiên bá bá, mẹ ta có nói đầu óc ngươi không được tốt lắm, ta còn nghĩ nàng nói giỡn, hôm nay gặp mặt thì đúng là không được tốt lắm. Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, lạnh lùng nhìn hắn, bỏ tay hắn ra.
Ai? Ngươi chính là nữ nhi của A Trạch? Gương mặt cương nghị của Thiên Ưng Ca hơi sửng sốt, tò mò đánh giá tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt, mặt mày của nàng chỗ nào cũng có nét giống đôi phu thê kia, sao vừa rồi hắn lại không nhìn thấy chứ.
Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, liếc nhìn bộ dáng ngây người của hắn, nàng lớn lên rất giống phụ mẫu mình, hắn mù hay sao mà không nhìn ra?
Khúc Ngâm nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh Tư Thiên Chanh, đã là cung chủ của Thiên Chiết Cung, vậy thì không phải kẻ địch, nhưng nàng còn chưa hết tức thì Thiên Ưng Ca đã bắt đầu vui mừng la lên.
Tốt tốt tốt, quả là hổ phụ sinh hổ tử, tiểu nữ oa, cho ta xem thử võ công của ngươi thế nào! Thiên Ưng Ca tán thưởng nhìn thiếu nữ trước mắt, nói xong liền nâng tay đánh về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ cũng có chút sững sờ ngẩn ngơ, nhưng vẫn nhanh chóng tránh né, đầu óc của người này có bị bệnh không, biết nàng là nữ nhi của họ rồi mà sao lại càng đánh càng say thế này.
Khúc Ngâm ngẩn người rồi nhanh chóng hô, Tiểu Vũ có thai, mau dừng tay!
Nhưng giọng của nàng bị âm thanh đổ ngã của một cây đại thụ lấn át, Thiên Ưng Ca không hề nghe thấy, hắn thấy Tô Tiểu Vũ luôn né tránh, nghĩ rằng nàng khinh thường mình nên không vui hét lớn một tiếng, vận đủ tám phần nội lực đánh về phía nàng.
Tô Tiểu Vũ cũng lạnh mặt xuống, hai mắt đột nhiên trở nên đỏ đậm, hai tay đặt trước ngực, đánh một chưởng về phía Thiên Ưng Ca.
Một tiếng Ầm vang lên, xung quanh vang lên tiếng cây cối đổ ngã.
Thiên Ưng Ca thấy thú vị, trong mắt càng thêm hưng phấn nên lại bổ nhào qua, lúc này lại dùng tới mười phần công lực.
Tô Tiểu Vũ cũng không dám ra tay nữa, một đòn vừa rồi đã làm cho bụng nàng có chút không khoẻ, nếu còn ra tay chỉ sợ sẽ làm bị thương đến thai nhi, trong lòng thầm lôi mười tám đời tổ tông của tên điên này ra chửi một lần, muốn dốc hết toàn lực, nhưng bí kỹ của Thiên Chiết Cung lại không dễ dàng né tránh như vậy, một chưởng đó đánh thẳng về phía tay nàng.
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ đen lại, muốn quay người muốn tiếp một chưởng của hắn thì đột nhiên cả người trở nên nhẹ như bay, một mũi hương quen thuộc bao quanh người làm cho nàng an tâm nhếch khóe môi lên.
Tư Thiên Hoán ôm chặt Tô Tiểu Vũ, nâng tay tiếp được một chưởng của Thiên Ưng Ca, lại lật tay lại trả cho hắn một chưởng, sắc mặt âm trầm khó coi, nếu hắn đến trễ một bước dù vật nhỏ không bị thương thì cái thai trong bụng nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Thú vị, thú vị! Ánh mắt Thiên Ưng Ca nóng bỏng nhìn Tư Thiên Hoán, cười ha ha, dùng toàn bộ công lực tấn công hắn.
Mắt Tư Thiên Hoán âm u, một tay ôm Tô Tiểu Vũ, một tay đối chưởng với hắn, sức mạnh của bí kỹ Lê Nguyệt Hoa mạnh đến mức Thiên Ưng Ca phải lui ra phía sau hai bước.
Lê Nguyệt Hoa . Thiên Ưng Ca khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mắt, nhưng không đợi hắn hoàn hồn thì một chưởng khác đã bay tới, hắn vội vàng vận công ngăn cản, nhưng vẫn bị chấn động phun ra một ngụm máu, thân thể lui ra phía sau.
Tiểu Hoán dừng tay. Giọng Tô Trạch vang lên, ngay sau đó liền xuất hiện trước mắt mọi người đỡ lấy Thiên Ưng Ca.
Bách Lý Ngôn cũng dùng khinh công chạy lại, thấy Tư Thiên Hoán thu lại chưởng vừa rồi thì nhẹ nhàng thở ra.
Hoán, hắn là Thiên Ưng Ca, vừa rồi chỉ muốn giao lưu với chúng ta một chút. Tô Tiểu Vũ tựa vào trong lòng Tư Thiên Hoán, thấy sắc mặt hắn âm lãnh thì nhón chân hôn lên cằm hắn một cái.