Vết thương của Hoàng đế đã đỡ hơn nhiều nên đã tiếp quản triều chính, chuyện Thục phi đả thương Vân tần cũng đã được đè ép xuống, Hoàng Thượng liên tục qua đêm tại các cung khác nhau trong bảy ngày, người chú tâm đến chuyện này vẫn đoán rằng Thục phi đã thất sủng, do dự xem có nên dâng vật quý cho nàng hay không.
Tư Thiên Hoán được bổ nhiệm làm chủ soái, Bạch Thuật là phó soái, từ mấy năm trước mọi người đã phải cam chịu Bạch Thuật không muốn vào triều làm quan, cho nên sau này vẫn luôn làm một gian thương nhàn tản, nhưng bây giờ Tư Thiên Hoán âm thầm luyện binh, chuẩn bị cho chiến sự, ngày nào Tư Thiên Hoán cũng đều ở quân doanh, tất nhiên Bạch Thuật cũng phải đi, vì thế Hoán Vân cung to như vậy lại chỉ còn có hai nữ nhân mang thai là Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Chanh, Liễu Nguyệt cũng đã giao chuyện của Túy Xuân Phong cho Tô Niệm Vũ, cũng không quan tâm đến kiếm tiền nữa, dẫn Ngân Diện tiến cung hầu hạ hai vị chủ tử.
Gần đây Phong Như Yên im lặng đến khó tin, ngay cả khi Liên Nhi báo tin tức Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử khác mỗi ngày cho nàng nghe thì nàng cũng không hề có phản ứng gì, ngược lại còn cười mỉa mai, Liên Nhi nghĩ là nàng đã chết tâm không muốn tranh sủng nữa nên có chút sốt ruột, nhưng dù sao chính chủ không gấp thì nàng gấp cũng vô dụng.
Có cái gì mà phải gấp gáp, tranh long sủng sao? Người mỗi đêm nằm bên các nàng vốn không phải Hoàng đế, từ đầu tới cuối Hoàng đế cũng chỉ chuyên sủng một mình Khúc Ngâm. Thật ra nàng cũng coi như may mắn, ít nhất bây giờ nàng đã biết hết mọi chuyện nên không hề ôm hy vọng với Hoàng đế, mà những nữ nhân kia thật bi ai, sau khi mộng đẹp kết thúc thì phía sau đó chính là tuyệt vọng.
Chỉ sợ bây giờ Phụ hoàng và hoàng đế Lăng quốc còn đang đắc chí nghĩ rằng sớm muộn gì cũng có một ngày hủy diệt được Phong quốc, nhưng theo như nàng thấy thì bọn họ đều đang mơ mộng hão huyền, bọn họ vốn không thể tưởng tượng được Tô Tiểu Vũ, không đúng, là mỗi một thành viên trong Hoàng thất này thông minh cơ nào, đã tính kế hết mỗi một bước đi của bọn họ, chỉ còn chờ cho ngày đâm một kiếm vào tim ngươi thôi.
Ở trong cung tĩnh tọa vài ngày, Phong Như Yên cũng đã hiểu rõ, đối đầu với Vũ thiếu và Thánh cô thì nàng chỉ có con đường chết, nếu nói cho Thiên Tâm biết nàng giả chết thì chắc chắn nàng sẽ sống không bằng chết, không bằng biết điều một chút, làm theo ý Tô Tiểu Vũ, làm việc cho nàng ta, vì nàng ta đã nói là làm, chờ sau khi mọi chuyện thành công thì nàng còn có thể sống an nhàn, còn phụ hoàng, hoàng huynh của nàng... Vinh quang, tiền bạc mà bọn họ cho nàng không có phúc để hưởng thụ.
Đã nghĩ thông suốt, thì không cần phải giam lỏng mình trong Yên Hà cung nữa, dù sao tất cả đều là hư vô.
Nương nương, Hoàng Thượng nói cấm cửa người một tháng, bây giờ người không thể ra ngoài. Liên Nhi sốt ruột nói.
Phong Như Yên thản nhiên liếc nàng một cái, nhếch môi, Hoàng Thượng vẫn sủng ái bản cung, ngày ấy ngươi té xỉu vô cớ, Lý công công quay lại nói với bản cung, Hoàng Thượng sẽ không công khai chuyện cấm cửa, sau khi bản cung suy nghĩ cẩn thận thì có thể ra khỏi Yên Hà cung.
Liên Nhi vừa nghe thấy thì nhẹ nhàng thở ra, nhìn Phong Như Yên không trang điểm đậm như bình thường, ngược lại chỉ mặc một bộ váy dài màu vàng trang nhã, mắt lóe lên, cảm thấy nàng đã thay đổi quá nhiều, nhưng vì thông minh nên cũng không hỏi.
Phong Như Yên dẫn theo Liên Nhi tính đến ngự hoa viên giải sầu, không ngờ lại gặp được Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Chanh đi dạo, biểu cảm có chút cứng ngắc.
A, Thục phi nương nương thật có nhã hứng, hôm nay lại gặp ở đây hay là cùng nhau đi dạo đi được không? Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi tới, nhìn thấy Phong Như Yên mặc trang nhã khác ngày thường thì trong mắt hiện lên ý cười, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ nàng thấy những lời này rất đúng.
Phong Như Yên cười châm chọc, nói, Vương phi có ý mời, bản cung nào dám từ chối.
Nói xong, quay đầu nhìn Liên Nhi một cái, ý bảo nàng rời đi.
Liên Nhi hơi nhíu mi, không đồng ý nhìn nàng, rồi nhẹ lắc đầu khó ai thấy được.
Chậc chậc, Thục phi thật đúng là mảnh mai, đi đến đâu cũng đều mang theo tiểu cung nữ, so sánh lại thì hai thai phụ như bản cung còn phải thua ngươi một bậc. Tư Thiên Chanh vuốt bụng, nụ cười không biết có ý gì.
Thân thể Liên Nhi cứng đờ, cúi đầu đứng bất động ở đó.
Liên Nhi, ngươi lui xuống trước đi, bản cung đi dạo với Trưởng công chúa và Vương phi một chút. Phong Như Yên quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
Dạ, nô tỳ tuân mệnh. Liên Nhi không tình nguyện nói, xoay người rời đi.
Tiểu Vũ, ngươi làm thế nào mà Thục phi nương nương lại nghe lời như vậy? Tư Thiên Chanh hứng thú đánh giá Phong Như Yên, vuốt cằm nói.
Phong Như Yên có chút gian nan, hơi cúi đầu, không dám vô lễ với Tư Thiên Chanh, hiện tại