Đúng là Quân tâm khó dò, khoảng thời gian trước còn vắng vẻ Thục phi, bây giờ lại tiếp tục sủng ái, mặc dù không đến mức hàng đêm đều gọi nàng thị tẩm nhưng đa số buổi tối đều ở lại Yên Hà cung.
Trưởng Tôn Úc Phong cũng cảm thấy rất vừa lòng, có một ngày nhận được thư từ một con quạ đen rồi liền kêu sứ thần tìm cơ hội lẻn vào hoàng cung gặp Phong Như Yên.
Công chúa, phía trên hạ lệnh, muốn người hãm hại Hoàng Hậu giết ba vị phi tần kia, mà người thì lại tận mắt trông thất. Sứ thần mặc y phục dạ hành, chỉ để lộ hai con mắt.
Phong Như Yên nhìn cửa lớn đóng chặt, trong mắt xẹt qua ý cười châm chọc, Sứ thần yên tâm, Như Yên chắc chắn làm được, chỉ hy vọng, phụ hoàng có thể nhớ kỹ những gì đã hứa cho bản cung.
Khuôn mặt sau miếng vải che của sứ thần đầy vẻ châm chọc, tùy ý lên tiếng đáp lại rồi thấy Liên Nhi đột nhiên chạy vào, nói hoàng đế muốn tới thì nhanh chóng để Liên Nhi giúp mình rời đi.
Liên Nhi tiễn bước sứ thần trở về thấy Hoàng đế còn chưa đến thì lại nhíu mi, Không phải vừa rồi Lý công công nói Hoàng Thượng sẽ đến ngay sao, sao vẫn còn chưa đến?
Liên Nhi, Hoàng Thượng chưa bao giờ tới đây. Phong Như Yên lẳng lặng đứng ở đó, châm chọc cười nói, người đến đây vẫn luôn là ám vệ.
Liên Nhi đột nhiên cảm thấy Phong Như Yên rất kỳ quái, lui về phía sau theo bản năng, kết quả trên cổ bị kề dao khiến nàng mở to mắt, Công chúa?
Chuyện đã sắp bại lộ rồi ta cũng không cần phải gạt ngươi nữa, hiện tại ta đang làm việc cho hoàng thất Phong quốc. Phong Như Yên thản nhiên nói, thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của nàng.
Không thể nào! Liên Nhi lắc đầu theo bản năng, nhưng cần cổ đau đớn cho nàng biết Phong Như Yên không hề đùa giỡn.
Niệm tình ngươi hầu hạ ta mấy tháng nay, trước khi chết ta cho ngươi hiểu được một chút kế hoạch của bọn họ, đám người Tư Thiên Hoàng đã sớm biết việc làm của các ngươi, vốn dĩ chỉ là trò cười thôi, Yên quốc và Lăng quốc mãi mãi sẽ không diệt được Phong quốc. Phong Như Yên nở nụ cười gần như điên cuồng, vươn tay chém xuống, lúc Liên Nhi còn chưa kịp phản kháng thì đã cắt cổ kết liễu nàng.
Liên Nhi như con rối gỗ bị cắt đứt dây, ngã xuống trên đất, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Phong Như Yên không biến sắc nhìn thi thể của nàng, nâng tay lên vuốt mắt cho nàng, Ta muốn sống sót cho nên các ngươi đều phải chết trong tay ta. Dù sao, các nàng mưu hại Phong quốc, sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng mượn nàng để dùng một chút.
Phủi tay, đặt dao trên người nàng, Phong Như Yên bước ra ngoài, thi triển khinh công bay về phía Phượng Nghi cung.
Trong Phượng Nghi cung, dưới mái đình bằng trúc.
Còn chưa tới hai tháng mà đã muốn động thủ sao? Khúc Ngâm thản nhiên nhìn nữ nhân bình thản trước mặt, không nhanh không chậm uống một ngụm trà.
Phong Như Yên nhíu mi, giọng điệu có chút vội vàng, Ta không có lừa ngươi...
Ta biết, ngươi không có can đảm gạt ta. Khúc Ngâm nâng tay, ngắt ngang lời của nàng, suy nghĩ rồi mắt chợt lóe sáng khác thường, Phong Như Yên, ngươi nghe theo lời Trưởng Tôn Úc Phong làm nhân chứng đi.
Phong Như Yên kinh ngạc nhìn nàng, hỏi, Không cần ta đi giết ba nữ nhân đó sao?
Khúc Ngâm lạnh nhạt nhìn nàng một cái, Không cần, không cần ngươi ra tay với các nàng, chỉ cần ngày mai ngươi mời các nàng tới thỉnh an ta, sau đó ngươi chứng kiến, làm chứng chuyện này là đủ rồi.
Phong Như Yên nhìn Khúc Ngâm rồi gật đầu, xoay người rời đi.
Chờ Phong Như Yên rời đi, Khúc Ngâm nhanh chóng đứng dậy, một tay đẩy cửa tẩm cung ra, vừa vặn thấy Tư Thiên Hoàng cản đường nàng liền thi triển khinh công bay về phía Hoán Vân cung.
Tư Thiên Hoàng đen mặt, suy nghĩ một chút rồi cũng theo sau.
Hoán Vân cung.
Nhanh như vậy đã ra tay, chưa tới hai tháng. Tô Tiểu Vũ cũng có chút kinh ngạc, hay là đại quân đã tới biên cảnh rồi?
Tư Thiên Hoán cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó, duy trì trầm mặc.
Tiểu Hoán, đại quân Phong quốc của chúng ta đến đâu rồi? Tư Thiên Hoàng đột nhiên nghiêm mặt nói.
Nhanh đến thôi. Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, trong mắt đầy vẻ khát máu.
Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm đều kinh ngạc nhìn hai người, trăm miệng một lời hỏi, Xuất phát thi khi nào vậy?
Ngày mà nàng để Tiểu Bạch tới tìm chúng ta. Tư Thiên Hoán cười dịu dàng, vuốt vuốt vùng bụng hơi nhô lên của nàng, nói, cái bụng hơn hai tháng đã không còn bằng phẳng nữa, nghĩ đến bên trong là đứa bé của mình và vật nhỏ thì tâm lại trở nên ấm áp.
Động tác thật nhanh, nhưng nhiều người đi như vậy, sao một chút động tĩnh cũng không có? Tô Tiểu Vũ thấy kỳ quái nhìn hắn, ngay cả Vũ các cũng không nắm được tin tức.
Phong quốc có tám mươi vạn đại quân, ở Lăng thành chỉ có hai mươi vạn, ta phân làm ba đợt thừa dịp đêm khuya điều đi mười vạn, ven đường không ngừng tập hợp thêm quân đội ở địa phương khác, khi tới biên ải thì cũng khoảng bốn mươi vạn đại quân. Tư Thiên Hoán giải thích, kéo giãn mi tâm của nàng ra rồi nở nụ cười.
Tư Thiên Hoàng liếc mắt xem thường, học động tác của hắn kéo mi tâm Khúc Ngâm ra, nghi hoặc nhíu mi.
Khúc Ngâm nhếch khóe miệng, chụp lấy tay hắn, hỏi, Đại quân của Yên quốc và Lăng quốc liên hợp, chắc là không dưới tám mươi vạn,