Chu Cảnh Lan lớn nhanh, quần áo ngày càng ngắn. Quần dài từ mắt cá chân lên đến bắp chân. Sau đó, Chu Cảnh Lan không còn mặc quần áo mới nữa. Trên da thịt lộ ra ở cánh tay và chân có nhiều vết bầm tím.
"Em trai, em có đau không?"
Nguyễn Tịch ôm hộp thuốc từ trong nhà ra. Khi cô bị thương, bố mẹ luôn lấy thuốc từ hộp này cho cô uống.
Nhưng Nguyễn Tịch không biết vết thương trên người Chu Cảnh Lan phải uống thuốc gì, đành phải cho cậu uống hết.
Nhưng vết thương trên người Chu Cảnh Lan không những không giảm mà còn ngày càng nhiều.
"Hu hu... Chị vô dụng quá, chị không chữa khỏi cho em được..."
Nguyễn Tịch òa khóc, vừa lau nước mắt vừa xụt xịt mũi.
"Không sao đâu chị. Em không đau chút nào."
Chu Cảnh Lan mỉm cười.
Chu Cảnh Lan luôn cười, dù mặc quần áo rách rưới, dù thường xuyên bị đuổi ra khỏi nhà khi đang ăn cơm, cậu cũng chưa bao giờ khóc.
"Vậy chị mua kẹo mυ"ŧ cho em nhé?"
Nguyễn Tịch lấy tiền tiết kiệm của mình từ con heo đất ra.
"Ừm."
Chu Cảnh Lan ăn kẹo của Nguyễn Tịch, cậu không trả lại đồ cho cô, cuối cùng dùng lá bạch quả trong khu phố làm thẻ đánh dấu sách tặng cô.
Rồi một ngày, Nguyễn Tịch thấy Chu Cảnh Lan bị lột quần áo ném ra cửa.
Thấy Nguyễn Tịch về nhà, trên mặt Chu Cảnh Lan mới lộ ra vẻ hoảng hốt.
Nguyễn Tịch không nói gì, chạy vội về nhà lấy quần áo của bố cho Chu Cảnh Lan.
"Em mặc đi."
Chu Cảnh Lan ném sạch quần áo Nguyễn Tịch đưa, giọng khàn khàn: "Tôi không cần chị giả vờ tốt bụng! Giả bộ tốt với tôi để tôi thích chị, rồi sau đó đá tôi một cái đúng không!"
Nguyễn Tịch cũng khóc, bố mẹ cô còn chưa đánh cô bao giờ.
Hai người đứng ở cầu thang khóc như thi xem ai khóc to hơn, khóc suốt nửa tiếng.
Cuối cùng Chu Cảnh Lan chịu thua, không khóc lại Nguyễn Tịch.
Nguyễn Tịch là con gái, lại lớn hơn cậu, sức bền dẻo dai hơn hẳn. Cuối cùng Chu Cảnh Lan khóc đến khản giọng, Nguyễn Tịch vẫn còn sức khóc tiếp.
"Chị đừng khóc nữa, tôi mặc là được."
Thấy Chu Cảnh Lan mặc quần áo của bố mình, Nguyễn Tịch mới nín khóc, mỉm cười.
"Quần áo của bố chị xấu quá, em mặc vẫn đẹp trai."
Mắt Nguyễn Tịch sáng long lanh, may mà bố cô không có ở đây, nếu không cô sẽ bị đánh đòn.
"Em trai, khi em làm sai, em làm nũng với bố mẹ, họ sẽ tha thứ cho em. Em cũng làm nũng với bố mẹ em đi, họ sẽ không trách em đâu."
Nguyễn Tịch ngây thơ nghĩ rằng Chu Cảnh Lan đã làm sai điều gì.
Chu Cảnh Lan lắc đầu: "Họ không thích tôi làm nũng. Họ chỉ thích em trai tôi làm nũng thôi."
Lúc đó, Nguyễn Tịch không hiểu ý Chu Cảnh Lan, sau này mới biết vợ chồng nhận nuôi Chu Cảnh Lan đã sinh con. Chu Cảnh Lan trở thành người thừa trong gia đình đó.
Không chỉ không mua quần áo mới cho Chu Cảnh Lan, ngay cả khi cậu ăn thêm một miếng cơm cũng bị mắng.
Sau đó Nguyễn Tịch ngày nào cũng dẫn Chu Cảnh Lan về nhà mình ăn cơm, có khi Chu Cảnh Lan bị đuổi ra khỏi nhà, cô cho cậu ngủ trong phòng mình.
Dần dần, quan hệ của cô và Chu Cảnh Lan ngày càng tốt.
Có lần, Nguyễn Tịch thấy Chu Cảnh Lan nhặt vỏ chai nhựa trong khu phố, cô cũng giúp cậu nhặt.
"Em trai, em định dùng vỏ chai này làm hoa nhựa à?"
Nguyễn Tịch đã thấy cô giáo làm thế ở lớp.
Chu Cảnh Lan lắc đầu: "Tôi nhặt bán lấy tiền. Có tiền rồi, tôi sẽ có nhà, có nhà là có gia đình."
"Bây giờ em chưa có gia đình sao?"
Nguyễn Tịch tò mò hỏi.
"Đây không phải nhà của tôi. Tôi muốn một gia đình thực sự. Một ngôi nhà không ai đuổi tôi ra ngoài, sau đó có vợ có con, đó mới là gia đình thực sự của tôi."
"Vậy em tiết kiệm tiền mua nhà rồi, chỉ thiếu vợ thôi, em cưới chị là được rồi."
Nguyễn Tịch cười nói. Cô rất thích cậu em trai này, cậu ấy rất đẹp trai.
Rồi một ngày, Chu Cảnh Lan biến mất, nhà hàng xóm bị cháy, cả gia đình ba người chết trong đám cháy. Trong khu phố, mọi người đồn Chu Cảnh Lan là sao chổi, khắc chết cả nhà bố mẹ nuôi.
Nguyễn Tịch đã cãi nhau với rất nhiều người, lẽ ra cô là người thân thiết nhất với Chu Cảnh Lan, nhưng cô không hề bị sao cả. Những người đó đều nói bậy.
Chàng trai đẹp trước mắt trùng khớp với Chu Cảnh Lan đầy thương tích trong ký ức.
Nguyễn Tịch bừng tỉnh: "Em trai, là em!"
"Ừ."