Yêu Đương Với Em Trai Của Nam Thần (NP)

Chương 125:

Trước Sau

break

Cô cảm thấy mông nóng ran, quay lại thì thấy một người đàn ông đang sờ soạng mông cô.

"Ông làm cái gì đấy!"

Nguyễn Tịch tức giận đến đỏ mặt.

Mọi người xung quanh đều nhìn sang. Người đàn ông trung niên đó không hề nao núng, hừ lạnh nói:

"Cô bé này sao lại thế? Trên xe đông người thế này, bị xô đẩy va vào cháu là chuyện bình thường, sao lại vu khống tôi. Chúng tôi đi làm vất vả, cháu là học sinh thì phải hiểu chứ!"

Người đàn ông này rõ ràng không phải lần đầu tiên quấy rối nữ sinh trên xe buýt. Xe buýt đông đúc, chen chúc nhau là chuyện bình thường, lời nói của ông ta rất dễ khiến người ta tin.

Trong nháy mắt, mọi người nhìn Nguyễn Tịch với ánh mắt khác hẳn, thậm chí còn có chút khinh thường, coi rẻ.

"Cô bé này thật là không hiểu chuyện. Bố mẹ cháu đi làm chẳng lẽ không vất vả sao?"

"Giờ học sinh đúng là đỏng đảnh. Bị đụng nhẹ một cái đã kêu gào quấy rối. Thật là không biết xấu hổ!"

Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: "Mọi người đừng mắng con bé. Nó còn nhỏ, tính tình trẻ con là chuyện bình thường."

"Ông nói láo! Rõ ràng ông cố tình sờ tôi!"

Nguyễn Tịch tức giận đến mức mắt đỏ hoe.

Nhưng cô càng tức giận lại càng trúng kế của người đàn ông, mọi người càng đứng về phía ông ta.

"Cô bé, người ta đã không so đo rồi. Sao cô còn hung dữ vậy!"

"Đúng đấy! Mau xin lỗi chú ấy đi!"

Nguyễn Tịch tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, cô bị quấy rối mà còn phải xin lỗi kẻ biến thái, thật là vô lý!

"Người cần xin lỗi không phải chị gái này."

Một giọng nói trong trẻo của chàng trai vang lên.

Chỉ thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục học sinh đang cầm điện thoại ở một góc xe.

Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh. Bức ảnh chụp người đàn ông đang lén lút nhìn trộm tạp chí khiêu dâm, đồng thời đưa tay sờ soạng nữ sinh.

Ngay lập tức, mọi người đã hiểu rõ sự thật!

"Thằng nhóc, mày đợi đấy!"

Người đàn ông hùng hổ định xuống xe, nhưng mọi người không định tha cho hắn. Có người trên xe đã báo cảnh sát, tài xế đợi đến khi cảnh sát đến mới mở cửa xe.

Nguyễn Tịch bước đến cảm ơn chàng trai: "Bạn học, cảm ơn cậu."

Nếu không có bức ảnh của chàng trai này, có lẽ cô có lý cũng không nói rõ được.

"Chị không cần cảm ơn em."

Chàng trai bỏ mũ lưỡi trai xuống, lộ ra khuôn mặt baby đáng yêu. Đôi mắt to tròn ánh lên nụ cười hiền lành vô hại.

Chàng trai này không phải ai khác, chính là Chu Cảnh Lan.

Nguyễn Tịch nhìn Chu Cảnh Lan, hơi giật mình: "Bạn học, cậu trông hơi giống một bạn nam mình từng quen."

Cô thực sự thấy quen mắt, đôi mắt phượng ôn nhu ấy như đang kể chuyện.

"Chị, chị không nhớ em sao?"

Ánh mắt Chu Cảnh Lan thoáng buồn.

"Chúng ta quen nhau à?"

Nguyễn Tịch cố lục lọi ký ức nhưng vẫn không nhớ đã gặp cậu trai này ở đâu.

"Chị, chị quên em nhanh vậy sao? Chị từng nói sau này sẽ cưới em mà."

Vẻ buồn trong mắt Chu Cảnh Lan chuyển thành oán hận.

Chỉ mới tám năm, cô lại quên sạch sẽ!

Chắc chắn là do hai người đàn ông kia, khiến cô quên mất cậu!

Nghe Chu Cảnh Lan nói, trong đầu Nguyễn Tịch hiện lên một gương mặt tái nhợt.

Cậu bé đó là con nuôi của hàng xóm cô, được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.

Ban đầu, hai vợ chồng hàng xóm rất yêu thương cậu bé. Cô còn nhớ ngày Chu Cảnh Lan đến khu phố. Hai vợ chồng hàng xóm còn dắt cậu sang nhà cô chơi.

Cô nhớ mãi thân hình gầy gò và đôi mắt phượng xinh đẹp của Chu Cảnh Lan, cũng nhớ rõ tên cậu là Chu Cảnh Lan.

Hàng xóm kể rằng ở trại trẻ mồ côi, không đứa trẻ nào đẹp bằng cậu. Lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nam.

Lúc đầu, vợ chồng hàng xóm rất tốt với Chu Cảnh Lan, cho cậu học trường mầm non và ŧıểυ học tốt nhất, quần áo trên người luôn sạch sẽ tươm tất.

Nguyễn Tịch hơn Chu Cảnh Lan ba tuổi, ngày nào cũng chơi cùng cậu, hai người chia sẻ đồ chơi với nhau. Cô vốn là người thích trai đẹp, đương nhiên Lục Tư Tần là ngoại lệ.

Ban đầu, cô chơi với Chu Cảnh Lan vì cậu quá đẹp trai.

Nhưng chưa đầy hai năm, Nguyễn Tịch nhận thấy có điều bất ổn. Quần áo trên người Chu Cảnh Lan bắt đầu bẩn, rõ ràng là không vừa người. Hoàn toàn khác với lúc đầu, ngày nào cũng được mặc đồ mới.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc