Phó Dụ buông lỏng Hạ Quý, che lại nam căn ngã xuống giường, thân thể nằm nghiêng, cả người cuộn tròn.
Hạ Quý bị cậu doạ, lo lắng đứng bên mép giường.
“Cậu, Phó Dụ, cậu sao vậy?”
“Tớ không sao.” Giọng nói thống khổ của Phó Dụ truyền tới, một chút cũng không giống không có việc gì!
“Tớ đụng tới nơi đó của cậu khiến cậu rất đau sao? Chúng ta tới bệnh viện đi!”
Lúc này, Hạ Quý bất chấp ngượng ngùng, Phó Dụ đau khổ như vậy, hẳn là vừa rồi cô giãy giụa đã làm cậu đau.
Nơi quan trọng như vậy, bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Hạ Quý sốt ruột nhìn Phó Dụ, mà cậu cũng đã cuộn mình thành vòng tròn, Hạ Quý cũng không biết cậu bị thương thế nào.
“Cậu có thể đứng lên không? Nếu không… tớ gọi tài xế đưa cậu tới bệnh viện nhé…”
“Không sao, tớ không có việc gì.”
“Gì mà không sao chứ? Cũng đã đau thành dáng vẻ này!”
“Đi bệnh viện sẽ rất mất mặt.”
“Lúc này là lúc sợ mất mặt sao?” Hạ Quý sửng sốt nói, “Nếu mà chậm trễ việc chữa trị thì phải làm thế nào?”
“Nếu phế cũng không sao cả, Hạ Hạ, cậu yên tâm, tớ sẽ không ăn vạ cậu đâu.” Thanh âm Phó Dụ cũng mang theo đau đớn thống khổ cùng với một tia cảm xúc hỗn loạn chua xót không cam lòng.
“Cậu… cậu đừng nói mấy lời này, cậu để tớ nhìn thử trước đã!” Hạ Quý thực sự lo lắng, cô muốn biết rốt cuộc cậu bị thương thế nào, nếu rất nghiêm trọng thì đánh ngất cậu đưa đi bệnh viện cô cũng làm.
“Cậu… Chúng ta không phải người yêu, sao tớ có thể cho cậu nhìn nơi đó được?”
“… Để tớ nhìn thử một chút thôi!” Hạ Quý cũng rất ngượng ngùng, nhưng lo lắng vẫn là phần lớn, cậu bị đau cũng là do cô.
Phó Dụ chậm rãi ngồi dậy, bởi vì đau đớn mà cả người cong lại, hai tay che lấy hạ thể.
Hạ Quý bất chấp thẹn thùng, kéo tay cậu ra, cởi bỏ khăn tắm, nghiêm túc quan sát nam căn bên dưới.
Khu rừng đen tươi tốt, một cây dươиɠ ѵậŧ màu sắc tối một chút uể oải ỉu xìu nằm yên ở phần hông.
Hạ Quý nén sự ngại ngùng, nghiêm túc quan sát, “Bây giờ vẫn đau sao?”
“Không đau như vừa rồi nhưng không biết còn có thể cương lên được không.” Phó Dụ nhíu mày.
Hạ Quý cũng biết nam căn của đàn ông yếu ớt, nếu thực sự có vấn đề gì, cô có thể nói thế nào với bố mẹ Phó và Phó Nhuỵ chứ? Đây chính là chuyện đoạn tử tuyệt tôn đấy!!!
“Cậu từ từ, tớ tra baidu một chút!”
Điện thoại Hạ Quý ở túi dưới lầu, nhưng là điện thoại Phó Dụ ở đầu giường, dùng điện thoại cậu tra một chút là được.
“Nói thế nào?” Phó Dụ ngó qua nhìn.
Hạ Quý không được tự nhiên trả lời, “Baidu nói là có thể tự mình kiểm tra, cậu có thể làm chứ?” Hạ Quý đưa điện thoại cho cậu, để cậu tự xem phương pháp trên đó.