“Tiếp tục, vẫn chưa kiểm tra xong đâu.” Trong lúc Hạ Quý muốn buông tay, Phó Dụ lập tức ấn tay cô xuống.
Hạ Quý sợ lại làm cậu đau thêm lần nữa, đành phải tiếp tục vuốt cho cậu.
Phó Dụ cảm thấy thoải mái cực kì, bàn tay Hạ Quý nhỏ bé mềm mại, cùng với tự cậu động thủ là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
“Chắc là không sao rồi!” Hạ Quý cảm thấy đồ vật trong tay tinh thần phấn chấn, hẳn là đã không sao!
“Ở đây cũng phải kiểm tra, sờ hai chỗ này đi.” Phó Dụ bắt lấy tay cô, để cô sờ tới tinh hoàn.
Hạ Quý ngồi xổm trước mặt cậu, đôi tay bị cậu giữ chặt, hai chân còn kẹp chặt cả người không để cô chạy trốn.
Hạ Quý bị bắt dùng tay xoa vuốt cho cậu, khuôn mặt cũng đỏ bừng, quay đầu không dám nhìn cậu.
“Ưm… thật thoải mái, Hạ Hạ, tay cậu vừa bé vừa mềm, nắm lấy nó thực sự rất tốt!”
Phó Dụ một bên rêи ɾỉ một bên nói ra lời nói đáng xấu hổ, cô chưa từng nghĩ Phó Dụ sẽ có một mặt như vậy!
“Hạ Hạ, nhanh lên, tớ muốn bắn!”
Phó Dụ bắt lấy tay cô làm động tác nhanh hơn, trong lúc đôi tay bắt đầu trở nên đau nhức, đồ vật trong tay bỗng nhảy lên một cái, hai quả trứng co rút một hồi, chất lỏng ấm nóng bắn lên cằm và cổ cô.
Hạ Quý nhắm mắt không dám nhìn, Phó Dụ lại mở to hai mắt nhìn một màn trước mặt này.